X.
Buổi phỏng vấn trôi qua thế nào Jaemin cũng không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ là mình đã thể hiện rất tệ, nhưng giờ cậu chẳng quan tâm nữa. Tất cả những gì Jaemin muốn là thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức. Dường như chuyên viên tuyển dụng cũng nhận ra điều này. Cô lịch sự hỏi cậu có vấn đề gì về sức khoẻ không, có cần dời buổi phỏng vấn sang một hôm khác không. Jaemin lắc đầu trước tất cả câu hỏi của cô.
Khi đẩy cửa bước ra khỏi công ty, chưa khi nào Jaemin thấy nhẹ nhõm đến thế. Thường mỗi lần phỏng vấn xong cậu đều hồi hộp chờ kết quả và tất nhiên là hi vọng mình sẽ đỗ. Nhưng lần này Jaemin lại tha thiết trượt phỏng vấn hơn bao giờ hết. Thậm chí cậu đã nghĩ xong lý do để từ chối lời mời làm việc của công ty đó nếu chẳng may họ chọn cậu.
Đơn giản vì Jaemin không thể làm việc với người được gọi là phó phòng truyền thông kia.
Jaemin toát mồ hôi nhớ lại khuôn mặt đó. Rõ ràng hôm nay anh ta chẳng nói gì mấy, chỉ ngồi nhìn cậu chằm chằm, song mỗi lần anh ta gây ra bất kỳ cử động nhỏ nào là tim Jaemin lại giật thót. Cậu hiểu mình vẫn sợ và ghét người này như trước. Không gì có thể khiến nỗi sợ ấy vơi bớt, kể cả thời gian.
Park Bo Hwang chính là người đã khiến Jaemin nhận ra tính hướng của bản thân mình, nhưng cũng chính là người khiến Jaemin sợ nó.
Anh ta là đàn anh khoá trên của Jaemin, cách cậu bốn tuổi. Cũng giống như Jeno, Park Bo Hwang từng là nam thần của ngôi trường liên cấp nơi Jaemin theo học.
Khi đó trường cậu là trường phổ thông liên cấp nên cấp hai và cấp ba học chung một khuôn viên. Năm Jaemin học lớp tám, cậu bắt đầu nhận ra hình như mình chú ý đến đàn anh này hơn những người khác. Không những thế, Jaemin còn nhận ra tình cảm mình dành cho đàn anh này cũng có phần khác so với những bạn nam cậu vẫn chơi cùng.
Jaemin dành một ngày để tìm hiểu xem những người giống mình gọi là gì, rồi lại dành một thời gian nữa để tự tìm hiểu và chấp nhận bản thân mình. Vốn dĩ thích con trai đã là một chuyện mà theo lời thiên hạ là chẳng giống ai, người mà Jaemin đem lòng cảm mến lại còn là một ngôi sao sáng trong trường; hơn nữa tính Jaemin vốn rụt rè, vậy nên khi Bo Hwang tốt nghiệp, cậu cũng chỉ dám viết một bức thư ẩn danh bày tỏ nỗi lòng mình với ý định là nói hết rồi thôi. Bo Hwang nhiều người hâm mộ như vậy, số thư tình anh ta nhận được có lẽ phải chất đầy một chiếc xe tải, anh ta sẽ không đời nào chú ý đến bức thư nhỏ bé lẻ loi của cậu đâu.
Vậy mà không biết từ đâu có người tìm ra chủ nhân bức thư chính là cậu. Thời điểm đó đồng tính luyến ái vẫn còn là một khái niệm mới mẻ, nhiều người vẫn nghĩ đây là một căn bệnh, thậm chí còn có thể lây nhiễm. Như một cái kết đã được dự báo trước, khi chuyện này nổ ra, Jaemin ngay lập tức bị tẩy chay tại trường.
Tệ hại hơn, kẻ cầm đầu cuộc tẩy chay này lại chính là Park Bo Hwang.
Cả đời này Jaemin sẽ không thể nào quên được vẻ mặt ghê tởm của Bo Hwang khi biết cậu chính là người đã viết bức thư kia cùng câu nói đầy lạnh lùng và miệt thị của anh ta:
"Tởm quá! Thằng này có bệnh à? Hình như tôi có đứng gần nó mấy lần, sợ lây quá đi mất."
Khoảnh khắc nghe câu nói ấy, Jaemin cảm giác mình vừa
bị tống vào một hầm băng lạnh lẽo. Tay cậu cứng đơ và run rẩy còn chân thì nặng như chì, tưởng chừng như chúng sắp kéo cơ thể cậu khuỵu xuống. Jaemin không hiểu mình đã làm sai điều gì. Không phải cậu chỉ thích một người thôi sao, vì sao lại bắt cậu phải nhận những thứ này.

BẠN ĐANG ĐỌC
Shortfic (NoMin): Hôm nay cậu thế nào?
FanficMột câu chuyện tình cũ rích kể về hai người yêu nhau trở về bên nhau.