Những gì hắn nhìn, điều mà hắn thấy. Quả thật, ngài là người đã khiến hắn không còn vẻ tự tôn như trước. Hắn hạ mình cuối người phục vụ, tận hưởng vẻ đẹp thanh cao kiều diễm của ngài.
" À... ừm Diablo, ngươi cứ về trước đi giờ ta sẽ nghĩ ngơi. "
" Hãy để thuộc hạ ở cạnh ngài đêm nay Rimuru Sama. "
...
Câu nói của hắn khiến cậu ngơ ra. Hắn ta đang có ý định gì vậy? Tên này nay bị sao đây?... Một số câu hỏi chạy qua tâm trí Rimuru vẫn chưa có sự giải đáp.
Hắn ta nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, hắn muốn mình sẽ chăm sóc để chuộc lại cái cảm giác tội lỗi khi đó của hắn.
" Diễn nhiên là không được rồi. "
Câu nói tưởng chừng như vô tình đã khiến cho cõi lòng Diablo như tan nát, con tim vụn vỡ đến nỗi hắn tự cho rằng mình nghe được những tiếng rơi. Khuôn mặt trắng bệch vô hồn vì không nghĩ ngài lại từ chối thẳng thừng như thế. Mà diễn nhiên là phải, dù sao hắn cũng là một con quỷ có vẻ ngoài điển trai, nếu lỡ có chuyện gì thì Rimuru sẽ không biết dấu mặt vào đâu.
" Thuộc hạ sẽ tự trách bản thân mình vì cũng có một phần nguyên nhân khiến ngài bị vậy thưa Rimuru Sama."
" Không phải do ngươi đâu mau về đi."
" ...Thuộc hạ hiểu rồi... "
Lại một lần nữa Diablo trơ ra khuôn mặt bất động. Dù đã quá quen với việc này nhưng sâu trong hắn vẫn cảm thấy bị ngài xa lánh... Hắn ta đành ngậm ngùi mà rời đi. Hắn không biến mất như trước mà lặng lẽ bước ra cửa rồi khép lại, hắn nhìn vào trong mong được sự thương sót cuối cùng nhưng chỉ là cái nhìn lạnh lẽo từ phía Rimuru.
Quái lạ trước một loạt hành động xảy ra từ phía Diablo, Rimuru chỉ biết thở dài và mặc kệ cho qua. Cứ thế ngã lưng xuống chiếc nệm êm ái, cơ thể của Rimuru giờ đây tạm ổn định lại. Tuy chưa nói là khỏe nhưng đủ để di chuyển và sinh hoạt bình thường.
Dạ thiên vô nguyệt vô tinh, đêm nay không trăng cũng không sao. Một cảm giác lạnh lẽo đầy cô độc. Vẫn là cái cửa sổ ấy. Ngước nhìn cảnh quang đêm tối. Cũng chẳng có gì để tâm đến, vốn dĩ cũng đã quá quen với cảnh vật.
Rimuru một mình trong căn phòng buồn chán, vốn dĩ hôm nay cậu ngủ rất nhiều rồi, dù cơ thể chưa bình phục hẳn nhưng cũng không đến mức khiến con người ta nên đi ngủ.
Nhấc người lên định ra khỏi cái cảm giác cô đơn ngột ngạt ấy. Cậu có lại các cảm giác cơ bản của một con người, nên việc ngủ cũng cần có cái cảm giác nhất định để đi sâu. Dự định ra ngoài đi dạo nhưng rồi cũng sợ bị có ai nhìn thấy. Dẫu sao họ sẽ lấy lý do vấn đề sức khỏe để đưa cậu về lại.
<< Làm sao đây làm sao đây, ý định tung tăng trong các ngày này của mình sẽ chấm dứt mất. >>
Thoáng nghĩ một hồi Rimuru cũng len lén ấp ủ ý định lặng lẽ đi ra ngoài chơi. Diễn nhiên bên ngoài còn một số người hầu, căn bản được Shuna nói hãy để ý đến Rimuru Sama nhưng không được làm phiền nên các cô cũng chỉ biết đứng ở ngoài nghe động tĩnh và quan sát.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Rimuru x Diablo] Bão qua rồi! Người ở đâu?
Teen FictionNgọt ngào, tình cảm. Là những gì không biết có hay không trong này Cuộc sống " yên bình " của Rimuru và các thuộc hạ cùng với những điều bất ngờ sắp xảy đến. Hè cũng sắp đến, tui định sẽ kéo dài bộ này theo từng chương 1. Đây sẽ là chương đầu tiên c...