wonwoo chẳng hiểu vì sao mà trong mấy tuần thôi mà anh nhập viện hai lần. nhìn anh bây giờ thì đúng thật là như người vừa chết sống dậy vậy. người thì gầy hẳn đi, mắt thì sụp xuống. chẳng phải do anh khóc quá nhiều rồi? hay chỉ là do đâm đầu vào tình yêu?
chẳng ai khóc mà không có nỗi đau. anh cứ tưởng rằng nỗi đau ấy khóc rồi sẽ qua thôi. nhưng nó cứ ở cùng anh mãi. vậy bao giờ anh mới cảm thấy nỗi đau đó được trôi đi. chính là khi anh nhận lại được tình yêu của mingyu. anh quá đâm đầu vào mingyu rồi.
anh đã suy nghĩ quá nhiều về cậu rồi. còn cậu có suy nghĩ đến anh không?
dù anh không không giỏi trong việc bếp núc nhưng vẫn cố gắng nấu cho cậu thật nhiều món, cậu có biết?
anh dành mọi thời gian rảnh để dành cho cậu, mingyu có biết không?
anh nói với cậu anh muốn đi Everland thì cậu đã đưa anh đi chưa, hay là cậu đi đến đấy cùng bạn gái?
anh luôn nhẫn nhịn, lặng im khi cậu đưa haeun về nhà anh, cậu có biết?
nhưng gì cậu nói với anh đều là một nhát dao đâm thẳng vào tim, mingyu có thấu được không?
tất cả câu trả lời sẽ sẽ gói gọn trong một từ không mà thôi.
bởi vì mingyu đâu thể để ý được từng chi tiết nhỏ nhặt anh dành cho cậu. chắc chắn là nó không đủ để cậu nhận ra thứ tình cả đặc biệt mà wonwoo đã dành cho mình. nó không còn là tình cảm anh em bình thường mà nó đã đến tình yêu rồi.
mingyu ơi, hiện mingyu ở nhà có đang nghĩ đến việc người thương mình nhất đang nằm trong bệnh viện không? còn wonwoo thì chỉ mong cậu đến thật nhanh ôm anh vào lòng mà an ủi thôi. anh không bắt cậu xin lỗi vì những gì cậu đã làm cho anh đâu. anh chỉ muốn ôm cậu một cái thật chặt thôi nhưng sao khó đến vậy.
wonwoo cảm thấy bản thân mình chẳng ở đây lâu được nữa. anh đã quá ám ảnh với mùi thuốc khử trùng này rồi. mà giờ anh muốn ra ngoài cũng chẳng được ra vì người anh yếu lắm ngồi dậy còn chẳng nổi.
wonwoo cứ ngồi nghĩ mãi đến chiều tối. định nằm xuống nghỉ ngơi thì đâu đó từ ngoài hành lang đã có tiếng ồn ào. cái tiếng ồn này không nhầm lẫn đi đâu
được. vì cái nhóm đông mà. chỉ cần hai người thi nhau nói thôi đã đủ để thành cái chợ rồi. nằm trên giường bệnh mà tưởng đâu đang nằm giữa cái chợ nào.
vừa đi vào đã thi nhau chào anh rồi. ôi nhức đầu lắm. từng người chào một thì không sao đâu, nhưng cả nhóm cùng chào thì đúng là đang ở giữa chợ nằm nghe mấy bà cô cãi nhau.
lại như lần trước, mỗi người trên tay cầm một túi đồ mang đủ thứ vào bồi bổ cho anh. nhưng lần này còn nhiều gấp đôi lần trước. không chỉ mang đồ bồi bổ mà còn mang cả đồ ăn vào để ăn cùng anh. mục đích mang đồ vào ăn cùng anh chỉ để anh cảm thấy bớt cô đơn đi thôi, mà đâu có thể chèn bớt nỗi cô đơn mà mingyu đưa nó cho anh. đi chăm người bệnh mà tưởng đâu đang đi ăn nhậu ở quán nào đó.
đúng là mùi này wonwoo thích nhất này. mùi thức ăn đã lan ra khắp phòng làm lấn át đi mùi thuốc trong phòng này. nó khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rồi. nhưng anh chẳng thể chịu nổi tiếng ồn này đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MEANIE] Chúng ta của sau này
FanficGia đình wonwoo và mingyu rất thân nhau, nên cả hai cũng thân nhau từ thời còn tắm chung với nhau rồi. Vậy liệu nó có thể trở thành một tình yêu mà người ta hay nghĩ đến không...?