1

544 16 0
                                    

Gia đình wonwoo và mingyu rất thân nhau, nên cả hai cũng thân nhau từ thời còn tắm chung với nhau rồi. Vậy liệu nó có thể trở thành một tình yêu mà người ta hay nghĩ đến không...?
-------
wonwoo và mingyu vốn bám nhau từ bé rồi. Tuy wonwoo hơn mingyu một tuổi thôi. Nhưng khi anh đi cạnh cậu thì anh chính xác là một con mèo cần được ôm vào lòng và bảo vệ.

Khi wonwoo lên ba cũng là thời điểm anh bắt đọc cắp sách tới trường rồi. Thấy anh đi học trên lưng đeo chiếc cặp siêu nhân màu xanh mingyu háo hức lắm. Cậu lúc nào cũng chờ đến ngày được cùng nhau tay trong tay với anh đi học thôi. Đến khi wonoo lên 4 là lúc mingyu cũng bắt đầu đi nhập học rồi.

Bước trên con đường ngập tràn sắc thu, bầu trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo, có hai đứa trẻ đang tung tăng dắt tay nhau cười đùa trong tiết trời mát mẻ. Đó là một cu cậu 4 tuổi và 3 tuổi đang đeo chiếc balo xanh biển hình siêu nhân tung tăng tới lớp.

Hôm nay là buổi học đầu tiên nên nhìn ai nấy đều vui lắm. Cả hai còn gặp được hội báo con trong trường cơ. Hội này có 13 con người không hẹn mà gặp được nhau. Cầm đầu đàn báo là anh seungcheol, đại ca lớp mầm 5 tuổi, còn em út éc kia chính là lee chan, vì ở nhà em hay báo quá nên ba mẹ phải cho em đi học sớm dù em mới 1 tuổi thôi, còn chưa biết nói nhưng được cái nghe lời và đáng yêu lắm. Còn hội báo nhất trong hội báo con này chính là ba con báo con 3 tuổi. Tuy mới ba tuổi thôi nhưng ngày đầu đi lớp đã thi nhau đứng góc rồi.

Cứ thế ngày học đầu tiên trôi qua, cả hai lại cùng dắt tay nhau về, vì wonwoo và mingyu đều thích chơi ở công viên lắm nên cùng nhau ghé vào công viên gần nhà. Đang chơi vui vẻ, bỗng ngh đấu đó tiếng khóc của em vé. Đó là tiếng khóc của wonwoo, anh vừa vấp phải cục đá mà ngã ra. mingyu tiến lại đỡ anh dậy rồi hỏi thăm:

- Anh ơi...anh có sao không ạ? Ngã này có đau không anh?

Cậu càng hỏi thế thì tiếng khóc của anh càng to hơn. Cậu lại thêm phần thắc mắc mình đã làm gì sai sao mà anh khóc to vậy

- Anh ơi, anh đứng dậy đi, mingyu đỡ anh nhé.

Anh ừ ừ rồi cũng đứng lên. Cả hai ra ghế đá cạnh công viên rồi thủ thỉ cùng nhau.

- Anh ơi nãy anh ngã có đau không? Đỏ hết chân rồi nè.

Sao mà sống 4 nồi bánh chưng rồi anh mới thấy một đứa ngốc nghếch đến vậy chứ. Ngã không đau thì khóc làm gì?

- Anh ơi, mingyu cho anh kẹo nè, ăn rồi là hết đau luôn, mẹ em bảo thế á
Anh cầm cây kẹo từ phía cậu rồi bóc ra ăn. Cậu quay sang đưa tay lên lau những giọt nước mắt cho anh

- Anh wonwoo này, từ sau đừng làm đau bản thân mình nhé, em sẽ là siêu nhân bảo vệ anh.

Anh phì cười nhưng chỉ cậu nói đó mà anh đã ghi nhớ đến bây giờ. Chỉ là một đứa trẻ lên ba lên bốn thôi có lẽ lời nói chỉ là sự hồn nhiên tức thời. Nhưng anh đã nhớ đến tận bây giờ, câu nói ấy đã cho anh biết rằng kể từ giây phút ấy anh đã thầm thương một cậu bé tên kim mingyu.

Và tên đó đã đi cùng anh trong suốt những năm qua.
------
Năm cả hai cùng bước vào ngồi trường tư thục. Ở đây có bao nhiêu là cậu ấm cô chiêu. Cũng vào một ngày trời thu, những tiếng chim hót líu lo, những tiếng trống trường rộn rã đánh tan không khí mùa hè oi bức. Trên con đường quen thuộc của cả hai vẫn luôn nắm tay cùng nhau đi học. Tiếng cậu vang lên:

[MEANIE] Chúng ta của sau nàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ