Chương 22

394 30 0
                                    

Hôm sau, Giang Kiều thức dậy mới nhìn thấy tin nhắn của Chu Nghiên Nghiên.

Cậu cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Chu Nghiên Nghiên nói rằng đã gửi các tấm ảnh cho Lương Thừa An, dù sao tin nhắn thoại lỡ tay nhấn nhầm ngày hôm qua đã bị Lương Thừa An nghe thấy rồi.

Trả lời tin nhắn cho đối phương xong, Giang Kiều vén chăn đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đến khi cậu rửa mặt xong đi ra, Lương Thừa An ở trên giường bên cạnh cũng đã thức dậy, đang đứng cạnh cửa sổ kéo rèm ra.

Trên người Lương Thừa An chỉ mặc chiếc quần ngủ dài, cạp quần lỏng lỏng lẻo lẻo máng quanh eo, lộ rõ thân hình tam giác ngược với bờ vai rộng và vòng eo hẹp.

Anh đưa hai tay lên duỗi người, động tác tuỳ ý và lười biếng, các đường cơ trên cánh tay hơi nhô lên, vừa trẻ trung vừa gợi cảm.

Giang Kiều là một sinh viên khoa múa ba lê, chuyên ngành này của bọn họ có yêu cầu rất cao đối với hình thể và đường nét cơ bắp, những bạn nhảy từng hợp tác, những đối thủ từng thi đấu của cậu, điều kiện thể chất của người nào cũng đều rất tốt.

Nhưng tỷ lệ cơ thể và đường nét cơ bắp của Lương Thừa An, có thể được xếp vào top ba trong những người mà cậu quen biết.

Nghe thấy phía sau có động tĩnh, Lương Thừa An xoay đầu qua, nhìn thấy Giang Kiều liền lên tiếng chào: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Giang Kiều thu ánh mắt lại, hỏi: "Tôi làm anh thức à?"

"Không có, sáng sớm có thức dậy một lần." Lương Thừa An đi tới, tiện tay cầm chiếc áo ở bên cạnh lên mặc vào, "Bữa sáng ở nhà hàng tầng 2 rất ngon, muốn cùng nhau đi ăn không?"

Giang Kiều: "Được."

Lương Thừa An đi vào phòng tắm: "Chờ tôi một lát."

Nhà hàng trên tầng 2 phục vụ bữa sáng tự chọn, mỗi người khách lưu trú tại đây đều sẽ được phát phiếu ăn. Hai người ăn sáng xong, Lương Thừa An hỏi Giang Kiều có nơi nào muốn đi không.

Hôm nay là hoạt động tự do, sau khi ăn trưa xong tập hợp lại đi về.

Giang Kiều dự định đi mua một ít đặc sản, Lương Thừa An cùng cậu đi đến một cửa hàng đặc sản gần đó, chọn được rất nhiều bánh ngọt và trái cây sấy khô dựa vào đề xuất của nhân viên bán hàng.

Lương Thừa An thấy mỗi món cậu lấy ba phần: "Mua nhiều như vậy à?"

Giang Kiều vẫn đang chọn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Một phần tặng cô Ngụy, một phần tặng huấn luyện viên Lưu của các anh."

"Còn một phần nữa thì sao?"

"Tặng anh đó." Giang Kiều ngẩng đầu lên khỏi quầy đặc sản rực rỡ đủ loại, đặt một lọ kẹo dẻo hình ngôi sao vào lòng bàn tay anh, "Còn cái này, cảm ơn anh đưa tôi đến đây, tôi chơi rất vui."

Lọ thủy tinh đựng kẹo dẻo có kích thước không lớn hơn một nắm tay, những viên kẹo đầy màu sắc, rất thích hợp để dỗ dành trẻ con.

Lương Thừa An không ngờ mình cũng có phần, nhìn chằm chằm lọ kẹo dẻo mấy giây, bật cười nói: "Cái này không phải dành cho trẻ con ăn sao?"

TIỂU THIÊN NGA [EDIT][ĐAM][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ