Liệt nửa người trên, một tin dữ như vậy đối với bất kỳ người nào mà nói cũng đều là một sự đả kích trí mạng, huống hồ Lục Quyên còn là một diễn viên múa, mới vừa được nhận vào một Đoàn ca múa dân tộc nổi tiếng trong nước.
Lục Quyên và Giang Kiều bằng tuổi, khi còn nhỏ cô ấy cũng đã từng học mấy năm ở trường dạy múa của Tập Thiến, tuy rằng sau này hai người không liên lạc gì, nhưng Giang Kiều nhớ rõ Lục Quyên.
Chỉ là cậu không nghĩ gặp lại lần nữa lại là cảnh tượng thế này.
Nhớ tới biểu tình không còn thiết sống vừa rồi của Lục Quyên trên giường bệnh, Giang Kiều nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì cho phải, cũng lập tức hiểu được nguyên nhân Tập Thiến kêu cậu chú ý nghỉ ngơi.
Cậu mấp máy đôi môi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu quan tâm khô khốc: "...... Bác sĩ nói thế nào?"
Tập Thiến nhìn về hướng phòng bệnh bên kia một cái, lắc lắc đầu: "Hiện giờ tình trạng thế này, muốn đứng lên cũng chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích."
Liệt nửa người trên, cú đả kích này đối với một diễn viên múa có thể nói là mang tính hủy diệt.
Thu hồi suy nghĩ, bà nói với Giang Kiều: "Được rồi, không có chuyện gì các con về trước đi."
Giang Kiều tự biết ở lại cũng không giúp được gì, mà cậu và Lục Quyên nhiều năm không gặp, cũng không cần đến trước giường bệnh tỏ ra quan tâm, như vậy ngược lại sẽ càng khiến Lục Quyên đau buồn hơn, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi bệnh viện trước cùng với Lương Thừa An.
Hai người bọn họ đi rồi, Tập Thiến trở lại phòng bệnh, mới vừa đi tới cửa thì nghe thấy âm thanh tranh cãi của Lục Quyên và mẹ cô.
Giọng nói mang tiếng khóc nức nở của Lục Quyên truyền đến: "Mẹ luôn muốn con nỗ lực, ép con làm chuyện mà con không thể làm! Con đã nói suất biểu diễn lần này rất khó, con làm không được! Nhưng mẹ không nghe, mẹ cảm thấy là con không biết cố gắng, bây giờ con biến thành thế này, mẹ vừa lòng chưa?!"
"Đều là mẹ sai, mẹ biết con trách mẹ, nhưng mẹ cũng là vì tốt cho con mà! Lần biểu diễn này là cơ hội tốt để con nổi tiếng, nếu lúc đó con cẩn thận một chút, nếu ——"
"Không có nếu!" Tiếng hét của Lục Quyên cắt ngang lời bà, "Con đã nói với mẹ là vết thương cũ rất đau! Mức độ khó lần này con không nhảy nổi, nhưng mẹ thì sao? Mẹ ép con chích thuốc giảm đau! Mẹ là mẹ cơ mà, mẹ không thèm để ý đến thân thể của con một chút nào sao?!"
Mẹ của Lục Quyên muốn biện giải: "Không phải, mẹ cũng không biết sẽ thành ra thế này, rõ ràng trước kia chích cũng không sao ——"
"Mẹ đi ra ngoài đi, con không muốn nói thêm với mẹ nữa." Lục Quyên xoay đầu sang phía bên kia, từ chối nói chuyện với mẹ mình.
Tập Thiến đi vào, vỗ vỗ vai mẹ Lục, ra hiệu cho bà hãy để Lục Quyên bình tĩnh một chút, mẹ Lục im lặng vài giây, lựa chọn rời khỏi phòng bệnh.
Tập Thiến ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, bà không chủ động nói chuyện, mà lặng im bầu bạn.
Hồi lâu, giọng nói của Lục Quyên mới vang lên lần nữa: "Cô Tập, cuộc đời này của em cứ thế bị huỷ hoại rồi phải không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
TIỂU THIÊN NGA [EDIT][ĐAM][HOÀN]
RomansTên gốc: 小天鹅 Tác giả: 公子如兰 (Công tử Như Lan) Nguồn raw: Tìm qua Wikisach.net Edit và QT: NMKLCXDT, có đăng trên http://nmkl.site Tổng cộng 61 chương Tag: Tình hữu độc chung, Thiên chi kiêu tử, Điềm văn, Vườn trường, Nhẹ nhàng. Giới thiệu đơn giản: T...