[ Du Lượng vô tình nhìn thấy bóng lưng Thời Quang rời đi , vội vã đuổi theo, sau đó, một đường theo Thời Quang đi tới quán Internet.
Thời Quang mở máy vi tính ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Du Lượng, vội vã dùng thân thể ngăn lại màn hình máy vi tính.
Du Lượng đẩy ra Thời Quang, nhìn thấy màn hình, ngẹo đầu. ]
Mọi người thấy "Mẹ không ở nhà mới có thể chơi trò chơi nhỏ" đều cười to lên.
Hồng Hà cười đáp trên đất.
Thời Quang mặt nóng đến đáng sợ, "Không phải như các cậu nghĩ, đây là quảng cáo ! Quảng cáo !"
Mục Thanh Xuân giả vờ giả vịt gật đầu, "Đúng, cậu nói không sai."
Thời Quang càng xấu hổ .
Nhạc Trí mũi vểnh lên trời, "Thời Quang, thật không nghĩ tới, cậu là người như vậy."
Thời Quang giậm chân, "Ai nha, không mặt mũi gặp người khác rồi!"
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Hài hước nhất không phải vẻ mặt của Du Lượng sao? Cười chết tôi rồi, một mặt mộng bức như vậy, còn nghiêng đầu, sau đó không dễ chịu đến nhìn về phía Thời Quang, còn phải điều chỉnh vẻ mặt, cuối cùng làm bộ một mặt nghiêm túc nói chuyện với Thời Quang, quá buồn cười rồi!"
Du Lượng còn đang cười Thời Quang đây, không nghĩ tới hỏa lập tức đốt tới mình .
Hồng Hà nói: "Người ta vừa nhìn liền biết, Du Lượng chính là đứa trẻ trong sáng, Thời trưởng lão mà, kinh nghiệm phong phú a."
"Anh đừng nói ." Thời Quang thẹn quá thành giận, nhiều người như vậy đây, đặc biệt là Du Hiểu Dương cũng ở đây, Thời Quang đều hận không thể từ đây không xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hồng Hà mấy người cũng biết không thể chọc quá mức, từng người thu hồi âm thanh, nhưng mà nụ cười trên mặt làm sao cũng không kềm được.
Thời Quang đầy mặt hung ác nhìn chằm chằm Hồng Hà đang cười đến tối hoan mặt mũi, đột nhiên có người lại cười ra tiếng, Thời Quang cắn răng nhìn sang, nhìn thấy Triệu Băng Phong đang che miệng.
Triệu Băng Phong nói: "Thật không tiện, ha ha ha ha ha ha..."
Sau đó, tất cả mọi người đều cười to lên.
Thời Quang che mặt.
[ Du Lượng đem Thời Quang gọi ra bên ngoài quán net.
Thời Quang nói: "Nếu như cậu chỉ lo truy đuổi ảo ảnh của tôi, thì tôi thực sự sẽ đuổi kịp cậu nhanh thôi!"
Du Lượng không để ý lắm, "Còn ảo ảnh? Cậu chơi game nhiều quá rồi đấy? Vậy cậu dám hay không dám đấu với tôi một ván ngay bây giờ?" ]
Thời Quang oan ức, "Du Lượng, cậu trào phúng tớ, còn theo dõi tớ, lại từ xa đuổi tớ đến quán Internet. Cậu chính là vì trào phúng tớ, cậu tự nói với mình thì thôi, còn mỗi câu làm thấp đi tớ một câu."
Du Lượng vội vã dỗ người, Thời Quang ngạo kiều không phản ứng.
Du Lượng biết Thời Quang vì dời đi sự chú ý của mọi người, để mọi người quên đi lịch sử đen tối của cậu ấy, liền ngoan ngoãn phối hợp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chứng Minh Sự Tồn Tại Của Anh
Fanfiction[ Trans ] Chứng Minh Sự Tồn Tại của Ngươi _ thânzhiyishou Sau khi cúp Bắc Đẩu kết thúc, Thời Quang, Hồng Hà , Du Lượng thắng lợi trở về nước. Tất cả mọi người đều mở tiệc chúc mừng 3 người họ. Tuy nhiên trong bữa tiệc, một sự cố sảy ra. Có một màn...