6

92 6 0
                                    

Có tiếng chuông từ xa xưa truyền đến, mọi người cũng quay lại màn hình. Màn hình một lần nữa sáng lên, Thời Quang nhìn thấy bản thân mình tám năm trước. Màn hình cũng hiện lên dòng chữ : Đây chính là Thời Quang cùng Chử Doanh sơ ngộ, đoạn thời gian như có thần trợ của Thời Quang chính thức bắt đầu.

Thời Quang dùng hết thảy sự chú ý của mình đều ở trên người Tiểu Thời Quang, cậu chờ chính mình tám năm trước tìm được bàn cờ cổ kia, chờ mình cùng Chử Doanh một lần nữa gặp lại. Tuy rằng lúc nãy đã nhìn thấy Chử Doanh, nhưng đó là từ biệt, cậu bề ngoài trông có vẻ đã ổn, nhưng thực ra vô cùng đau lòng. Lần này gặp lại, cậu , chính là chờ mong. 

Mọi người cũng hết sức tập trung chú ý, tuy lúc nãy có thể nhìn thấy Chử Doanh, nhưng chỉ là một đoạn ngắn. Tuy rằng trong lòng đã có vài phần suy đoán, nhưng mọi người mặt vẫn đều là tò mò. Chử Doanh đến cùng là người như thế nào đây? 

[ Tiểu Thời Quang bị một đồ vật hình vuông làm vấp ngã, vạch ra vải trắng, lộ ra một bàn cờ. 

Giang Tuyết Minh nghe được Thời Quang kêu to mới chạy vào xem 

" Đây là cái gì? Bàn cờ caro sao?

- Cậu bị ngốc à? Đây là bàn cờ vây."

Ngoài trời đột nhiên sấm chớp đùng đùng, chiếu vào ô cửa sổ nơi lầu các, mây đen bắt đầu lẫn lộn, Giang Tuyết Minh có chút sợ sệt, giục Thời Quang mau mau rời đi. 

Thời Quang thế nhưng không hề bị lay động, vẫn còn đang nghĩ xem đem bán tấm bàn cờ này sẽ được bao nhiêu tiền.

"- Ể? sao chỗ này lại ướt vậy?

Giang Tuyết Minh nhìn theo bàn cờ nhưng không thấy gì hết : Đâu có đâu.

- Ở đây này, cậu không nhìn thấy à?" ]

Trong màn ảnh Giang Tuyết Minh không hề nhìn thấy vệt nước mắt, thế nhưng, hiện tại ngoài màn ảnh cô có thể nhìn thấy dấu vết mà Thời Quang nói. Hơn hết, trong không gian này tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy, điều này cũng có nghĩa là, bọn họ cũng có thể nhìn thây Chử Doanh. 

[ Giang Tuyết Minh đi rồi, Thời Quang lúc này lớn mật chạm thử vào vệt nước mắt. Ngay lúc ấy, một trậm bạch quang hiện lên, ngoài trời đã mưa xối xả. Lúc này Thời Quang liền nghe được một giọng nói. 

" Cậu.... Cậu có thể nhìn thấy không? Cậu có thể nghe được âm thanh của ta sao? 

- Thời Quang sợ hãi, liên tục gọi Giang Tuyết Minh : Giang Tuyết Minh. Cậu trốn đi đâu rồi, có phải cậu không, mau ra đây cho mình. Thế này không vui đâu. 

Âm thanh đó dường như không để tâm Thời Quang đang sợ hãi : Tìm thấy rồi. Tìm thấy rồi.

- Anh là ai vậy?

Từ vải trắng, Phiêu Miểu dần ngưng tụ lên, hóa thành hình người : Trắng và đen, ai có thể vào được huyền môn? Nghìn vòng sinh tử, hòa vào cát bụi cõi Phật đời đời chỉ cầu mong có được sự chân thật.

Sương trắng dần tan đi, hiện lên dung mạo một người. Da thịt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, tướng mạo cực kỳ tuấn tú. Lúc đôi mắt kia mở lên, lạnh lùng kiêu căng liền từ cặp mắt phượng đi ra. Khí chất không thể giống với một người thường, một thân cổ trang cũng khác xa. 

Ba trăm năm rồi. Cảm ơn cậu. Cảm ơn ông trời, rốt cuộc cho ta trở về nhân gian.

- Thời Quang sợ hãi mà ngã xuống : Anh rốt cuộc là ai? 

Thiếu niên! Nếu như cậu có thể nhìn thấy được dấu vết của đau đớn, thì cứ để cho ta ở một góc trong lòng cậu đi. 

- Lúc này, trong thức hải. Thời Quang tay chân mềm nhũn, ngã nhào ra đất : Anh là quỷ sao? Anh mau đi đi.

Cậu không cần phải sợ. Ta không phải quỷ. Cũng sẽ không hại cậu. 

- Vậy anh là ai?

Ta họ Trử, tên Doanh. Là Nam Lương đệ nhất kỳ thủ. Nói đến đây, Phiêu Miều hồn phách giương ra quạt giấy, hơi tự đắc mà ngẩng cao đầu. ]

Chuyện đã đến nước này, cũng không có gì phải dấu giếm nữa. Thời Quang thoải mái mà nói với mọi người :" Hồng Hà, xin lỗi, em lừa anh. Chử Doanh không phải ông nội em, vị này --"

Thời Quang chỉ vào Chử Doanh một thân cổ trang đang chơi cờ cùng Lương Vũ Đế, nói rằng : " Là Chử Doanh, Vi Đạt internet đệ nhất kỳ thủ. Anh ấy nói với em rằng anh ấy không phải quỷ, thế nhưng lại giống như quỷ không có cách nào tiếp xúc được với thế giới hiện thực. Cờ trên Vi Đạt, là em theo chỉ thị của anh ấy mà hạ. "

Chứng Minh Sự Tồn Tại Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ