[ Sau khi nói chuyện với Thẩm Nhất Lãng và Du Lượng, Thời Quang về nhà cuối cùng cũng lấy ra bàn cờ. Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định.... Hạ Kỳ.
Trong lúc đang phục bàn , cậu bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc " Hai chi mười hai, chặn ". Thời Quang giật mình tìm kiếm xung quanh, vẫn không có ai. Cậu lại tiếp tục phục bàn " Một chi mười ba, công". Khi nghe thấy giọng nói này lần nữa, cậu lập tức quay ra đằng sau " Em xem, bàn cờ này lại sống được rồi".
Khi quay lại, Thời Quang mới nhận ra mình đang ở bên trong thức hải. Mà Chử Doanh, lại ngồi ngay đối diện cậu :" Em xem, chỉ cần tập trung hạ, tất cả những ván cờ khó đều có thể được hóa giải".
Nói xong, Chử Doanh đối với thiếu niên nở nụ cười. Cậu cũng cười - nụ cười thật lòng đầu tiên sau những tháng ngày hết thảy chịu đựng.
" Tiểu Quang, nhìn xem , tính toán bước cờ này của em, cần có một chút khả năng tượng tượng. Thử xem.
Không uổng công dạy em. Khi hạ cờ, không cần nhìn trước ngó sau, quả quyết dứt khoát.
Rất tốt. Em xem, như thế này bước tấn công trước của em đã có tác dụng quyết định. Xem ra , em đã hiểu được sự kỳ diệu trong mỗi nước cờ rồi.
... Sao em lại nhìn anh như vậy?"
Thời Quang nhìn chằm chằm Chử Doanh , ánh mắt vừa đau khổ, lại tha thiết. Thời Quang vừa nói, nước mắt cũng từ từ tuôn ra :" Chử Doanh, mỗi nước cờ em đi, em đều nhớ tới lúc anh dạy em. Anh dạy em tấn công, dạy em công phá. Anh dạy em thi thố sức mạnh, tự bảo vệ mình. Anh dạy em không được hiếu thắng. Có phải em học không tốt không? Sao anh nói đi là đi luôn vậy? Đã lâu lắm rồi em không gặp được anh. Có phải muốn gặp anh là phải chờ một nghìn năm nữa không? "
" Tiểu Quang, cảm giác của một nghìn năm đó, sao em có thể biết được--
- Chỉ cần anh đồng ý quay lại, cái gì em cũng không cần.
So với nỗi nhớ, một nghìn năm có gì dài đâu. So với việc được gặp gỡ, thì một nghìn năm vô cùng ngắn ngủi. Tiểu Quang, dù anh đã rời đi, nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
- Thế nào là đi rồi nhưng vẫn luôn bên cạnh em, anh nói rõ ràng đi. Chử Doanh ! "
Lần này, đối mặt với cậu không phải Chử Doanh, mà chính là bản thân mình.
" Vẫn chưa hiểu sao? Anh ấy luôn ở trong cờ của cậu. Anh ấy sống trong cờ của cậu.
- Em vẫn luôn đi tìm anh, mà anh lại ở trong cờ của em. Em vẫn luôn không dám động vào cờ. Vì thế vẫn luôn không hiểu.
Chỉ có hạ kỳ, mới có thể gặp nhau mãi mãi, mới có thể để anh ấy sống mãi trong lòng cậu. Đừng trốn tránh nữa".
Lúc này, trong tâm trí Thời Quang gió cuồn cuộn nổi , sóng to bão lớn đều kéo lên; một mình đứng giữa tâm bão, cô độc biết bao.
" - Anh hỏi em một nghìn năm là gì. Một nghìn năm, một nghìn năm chính là có người nói với anh , nếu sau này ngày nào cũng đều giống như hôm nay thì tốt biết mấy. Sau đó người đó biến mất, mỗi ngày sau đó, đều là một nghìn năm." ]
BẠN ĐANG ĐỌC
Chứng Minh Sự Tồn Tại Của Anh
Fanfic[ Trans ] Chứng Minh Sự Tồn Tại của Ngươi _ thânzhiyishou Sau khi cúp Bắc Đẩu kết thúc, Thời Quang, Hồng Hà , Du Lượng thắng lợi trở về nước. Tất cả mọi người đều mở tiệc chúc mừng 3 người họ. Tuy nhiên trong bữa tiệc, một sự cố sảy ra. Có một màn...