4

113 8 0
                                    

" Khoan đã, Thời Quang, mau nhìn lên màn hình" Đột nhiên Giang Tuyết Minh nói lớn.

Trên màn hình viết : "Thời Quang, có phải cậu vẫn luôn cảm thấy Chử Doanh ra đi không có lời từ biệt? Không phải, hắn cái gì cũng đã nói, chỉ là cậu không kịp nghe..."

Thời Quang sửng sốt : " Chử Doanh? Phim điện ảnh vừa nãy mọi người nói chính là liên quan đến anh ấy sao? ".

Vừa nhìn thấy mọi người gật đầu, Thời Quang càng trở nên kích động :" Mau, cho tôi xem một chút".

Nhạc Trí hỏi :" Cậu không phải là sợ sao? Cậu không phải nhát gan nhất, sợ quỷ sao? Làm sao thản nhiên như vậy? "

Thời Quang giương ra quạt giấy :" Đã đến rồi thì nên ở lại, mọi người đều ở, tôi còn sợ cái gì? Hơn nữa, tôi còn muốn gặp anh ấy một lần..."

Đang nói, âm thanh của Thời Quang cũng thấp dần xuống, thấp đến mức chỉ mình cậu mới có thể nghe được :" Có điều, anh ấy nói, anh ấy không phải quỷ".

Nếu là trước đây không biết vì sao Thời Quang lại đột nhiên trầm mặc, vì sao lại lẩm bẩm làu bàu ; vậy thì hiện tại , biết Chử Doanh tồn tại, bọn họ liền dễ dàng nhìn thấy vết thương của thiếu niên. Vết thương này tuy đã dán băng gạc, thế nhưng bên trong vẫn là vô số tổn thương.

Màn hình lại thay đổi, Tết Đoan Ngọ vì Chử Doanh nói hôm nay là sinh nhật nên Thời Quang cùng Chử Doanh đi chơi cả ngày. Hai người cùng nhau đi qua hết thảy các nơi đầy kỷ niệm của họ, nào là phòng hóa học, U Huyền Kỳ Thất, Hắc Bạch Vấn Đạo, nơi chơi bập bênh... tất cả những ký ức lần lượt dội về đại não của Thời Quang. Và điều khiến mọi người chú ý chính là Chử Doanh cứ đột ngột biến mất, mà nơi đó theo suy đoán - chính là Nam Lương.

" Hóa ra là như vậy? Anh ấy đã biết từ trước. Chính là do tôi không để ý nên mới không biết, để mọi chuyện thành ra như bây giờ. Nếu tôi để ý anh ấy một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác". Thời Quang tự trách

" Thời Quang ! Cậu biết mà, lúc đó đã quá muộn. Cho dù cậu biết cũng sẽ không làm được gì cả. Chử Doanh không nói cho cậu chính bởi vì muốn cậu vui vẻ thoải mái mà trải qua ngày hôm đó với anh ấy". Du Lượng lập tức an ủi

Màn hình lần nữa thay đổi, lần này là ở nhà của Thời Quang. Thời Quang đang cùng Chử Doanh tổ chức sinh nhật.

[ "Chử Doanh, anh nhất định phải ước đấy nhé". Nói xong Thời Quang ở một bên hát chúc mừng sinh nhật Chử Doanh.

" Tiểu Quang, anh muốn hỏi em một câu. Việc anh xuất hiện hay không xuất hiện có khác biệt gì đối với em không?

- Nếu anh xuất hiện, thì giống như mặt trăng ở trên trời. Em nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào, nhưng nó vẫn mãi treo trên bầu trời như vậy. Anh không xuất hiện, thì giống như một viên kẹo trong túi, dù em không ăn nó, em cũng biết nó có vị gì.

Vậy nếu có một ngày anh rời đi thì sao? Ý anh là, anh rời xa em đó.

- Không thể nào,  mặt trăng mãi treo ở trên trời, không rơi xuống được. Kẹo, lúc nào cũng có vị ngọt.

Tiểu Quang, anh hiểu rồi. Anh chỉ đùa em thôi. Sao anh có thể cam lòng rời xa em được chứ? " ]

Nhạc Trí cảm thán :" Thời Quang so sánh hay thật".

Chứng Minh Sự Tồn Tại Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ