Chương 1

1K 59 5
                                    

Chúng ta tựa như ngăn cách một tầng thuỷ tinh, thấy rõ nhau nhưng không thể chạm vào, dù chị cách em chỉ vài milimet..

————-

Sinh nhật lần thứ 25 của Trần Lệ Quân, nhiều năm như vậy, đây cũng là sinh nhật duy nhất không có mặt Lý Vân Tiêu.

Việc tổ chức so với sinh nhật bình thường cũng không có gì khác biệt. Trần Lệ Quân nhìn căn phòng khách sạn rộng rãi cùng chiếc bánh kem lẻ loi trên bàn, cố gắng chớp mắt.

Trần Lệ Quân nhân duyên luôn rất tốt, cho nên không có sinh nhật nào là không náo động, hoan thanh tiếu ngữ vượt quá nửa đêm, sau đó lại ngồi thần một mình trong căn phòng trống trải.

Cô và Lý Vân Tiêu cãi nhau, đúng hơn là chiến tranh lạnh, không có cãi vả. Trần Lệ Quân vốn dĩ còn cho rằng lần này cũng như mọi khi, bọn họ rất nhanh sẽ lại hoà hảo. Hơn nữa là sinh nhật của mình, Lý Vân Tiêu trước giờ chưa từng vắng mặt. Nhưng mắt quét tới quét lui lần lượt những người ra vào, xác thực không có bóng dáng nàng ở đó.

Dùng bật lửa thắp ngọn nến nhen nhóm, tắt đèn, Trần Lệ Quân lần nữa đưa mắt về phía cánh cửa đang hé mở, cô nhìn chằm chằm ngọn nến, nhắm mắt cầu nguyện.

"Điều ước thứ nhất, chúng ta làm lành." - Trần Lệ Quân nghĩ.

Tại trong tiếng hoan hô, cô lại nhìn về phía cánh cửa, kìm lòng không được tự hỏi bản thân đang muốn gì. Đầu óc cô trống rỗng, thậm chí nhất thời không nghĩ ra được điều ước thứ hai.

Tưởng niệm vẫn luôn tranh thủ mọi cơ hội, Trần Lệ Quân cảm giác chính mình lúc này vô cùng nhớ Lý Vân Tiêu, càng là náo nhiệt cô càng cảm thấy trống rỗng. Cô nóng lòng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với nàng, sau đó nhìn gương mặt Lý Vân Tiêu đồng dạng mỉm cười với cô..

Nguyên nhân gây ra chuyện này là gì? Trần Lệ Quân còn chẳng tìm được câu trả lời chính xác, hay là nói, đối với Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân chưa từng có một đáp án tiêu chuẩn nào. Cô chỉ nhớ rõ Lý Vân Tiêu đã giận đến đỏ mặt, khoé mắt cũng phiếm hồng, xoay người rời đi.

Trần Lệ Quân không dám đi theo nàng, bởi vì chủ đề Lý Vân Tiêu cùng cô đàm luận chính là yêu đương.

Yêu là gì? Trần Lệ Quân cũng thường xuyên suy nghĩ, định nghĩa tình yêu rất rộng, tuy cô không rõ ràng lắm, nhưng yêu nhất định không phải nước mắt rơi.

Dùng sức chớp mắt thật mạnh để sương mù trong mắt tản đi, Trần Lệ Quân xoa xoa mắt, cô buồn ngủ quá.

Thái Minh dẫn quân đi đến từng phòng giao bánh, cả buổi chưa thấy trở về. Suốt mấy tiếng diễn kịch trên đài, lại thêm sinh nhật ầm ĩ một phen, Trần Lệ Quân không tránh khỏi mệt mỏi, bước vào toilet, vùi đầu lấy nước lạnh rửa mặt.

Trong âm thanh nước chảy xen lẫn tiếng gõ cửa, Trần Lệ Quân vội khoá vòi nước, thoáng một phát đẩy cửa ra.

Bất chấp nước trên mặt vương vãi thấm ướt vạt áo, Trần Lệ Quân đứng tại cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mặt, không nhúc nhích.

[QUÂN TIÊU] NGÔN BẤT ĐẠT Ý (詞不達意) - EDITED BY TẢN NHUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ