Chapter 4

91 8 0
                                    

Thích ai đó sao? Người như tôi cũng thích người khác được sao?

-"Vậy thích một người là như nào?"_Tân Chỉ Lôi nhìn nàng với ánh mắt chăm chú

Thích một người là lúc bạn sẵn sàng bảo vệ người đó hoặc chỉ đơn giảm giữa con đường hàng chục người chỉ cần liếc thoáng qua có thể thấy bóng dáng quen thuộc. Nhận biết đơn giản nhất là là khi bạn chỉ cần nhìn người đó cười là đủ hạnh phúc rồi!

Tần Lam chìm đắm vào những câu nói của mình thốt ra, cô thì vẫn lắng nghe. Thì ra thích một người đơn giản là như thế, mà quan trọng liệu người ta có đáp lại mình không? Cô sợ nhất, là bản thân mình không xứng. Có những người sợ ảnh hưởng đến người khác đến mức vỡ ra trong im lặng. Thật sự nếu thích một ai đó, cô cũng chẳng dám bày tỏ...

Tần Lam khẽ ngây người với điệu bộ thích lắng nghe người khác nói của Tân Chỉ Lôi. Nàng ửng lên một tầng hồng trên gò má, cô chớp mắt. Sao nàng lại nhìn mình như thế, thật là ngại. Tân Chỉ Lôi nhích người mình về sau, Tần Lam vẫn ngây ngốc ở đó. Bỗng dưng nàng lại nhích gần cô, đôi môi đã yên vị trên má của cô. Một cái hôn má nhẹ nhàng thoáng qua, sau khi hôn xong thì nàng ngại ngùng chạy đi mất.

Tần Lam vụ lên phòng, ôm chặt lấy ngực trái. Tim nàng đập thình thịch như sắp lọt ra ngoài, bản thân không biết từ lúc nào. Lại thích ở gần cô mọi lúc, thích nhất là lúc được cô an ủi. Từ trước đến giờ, Tần Lam không hẳn sợ sấm sét...nhưng bỗng dưng lòng dâng lên mong muốn được Tân Chỉ Lôi ngủ cùng mình

Tần Lam sao lúc đó gan đến thế dám hôn vào má của Tân Chỉ Lôi nữa. Rồi bây giờ phải làm sao, nàng đâu dám nhìn mặt cô nữa. Muốn đào một cái hố để chui vào. Chỉ vỏn vẹn vài ngày khi vừa đến đây, sao lại thích cô lẹ đến thế? Tiếng sét ái tình chẳng

●●●

Tân Chỉ Lôi ngồi trong phòng cứ liên tục chạm vào má mình, cảm giác này thật lạ. Hạnh phúc đến nổi muốn bùng dậy, cô đi qua phòng nàng. Gõ cửa

Tần Lam bên trong nghe được mà không trả lời

-"Chị xuống ăn cơm..."_Cô cất giọng, giờ này không ăn tối nàng lại lò mò mà đi tìm đồ ăn nữa cho mà xem

Tân Chỉ Lôi gọi mà nàng vẫn không trả lời. Thôi thì vậy, cô tự dùng bữa. Cô hôm nay rất thoải mái, không có Mặc Sinh không còn phải nghe những câu mắng chửi hoặc những trận đánh nữa. Thoải mái rất nhiều

Tân Chỉ Lôi dùng bữa xong thì ngồi trên sofa xem tivi, đến gần tối. Cô cũng mệt mỏi, chuẩn bị lên phòng của mình. Phòng nàng vẫn sáng đèn, không biết nàng có đói không? Cũng không dám gõ cửa, bởi lòng can đảm cô không có. Mặc kệ vậy!

Nửa đêm khuya, trời bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng lớn. Cơm mưa lớn ấy, mãi không dứt, những giọt mưa tạo tên bong bóng nhỏ. Tân Chỉ Lôi chợt tỉnh giấc bởi cơn sấm sét, nhìn ra cửa sổ. Nước đã ngập một khúc, cô vội chạy xuống lầu. Không cẩn thận mà vấp té, lăn đùn xuống cầu thang. Vẫn chẳng mảy may cái cơn đau ấy, mà xông thẳng ra ngoài vườn. Cái cô lo nhất là mấy chậu tulip ở nơi bí mật, biết nàng thích tulip nên bản thân đã hỏi quản gia có thể mua về trồng được không. Khó khăn lắm nó mới nảy mầm được một chút, sợ ngập nước thì nó úng mất

[BHTT] [LôiLam] My HopeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ