Chương 43

1.4K 79 0
                                    

Jeong Jihoon nắm tay Lee Sanghyeok, lúc này họ không hề cách một lớp đồ thú mà là chân chính tiếp xúc da thịt ấm áp với Lee Sanghyeok.

Hắn đứng đối diện Lee Sanghyeok, nhìn khóe mắt Lee Sanghyeok còn ửng đỏ.

"... Có muốn tôi giúp cậu không?" Lee Sanghyeok nhẹ giọng hỏi.

Jeong Jihoon trả lời một cách khẳng định: "Bị khuất tầm mắt, tôi không nhìn thấy chỗ cổ có sạch hay không, cậu ghé sát lại lau thử, coi có bẩn không?"

Lee Sanghyeok nhất thời không trả lời, cậu nhìn Jeong Jihoon, cuối cùng chậm rãi mỉm cười: "Vậy cậu đừng nhúc nhích, buông tay trước đã."

Jeong Jihoon buông tay cậu ra, bàn tay đã được tự do của Lee Sanghyeok cử động một chút, dùng ngón trỏ chạm vào quai hàm của Jeong Jihoon.

Cậu không sử dụng lực, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, người trước mắt dường như tự giác ngẩng đầu lên, làm hiện rõ cần cổ trong tầm mắt của cậu.

Lee Sanghyeok lại chạm vào đó lần nữa.

Chiếc cổ thon dài của Jeong Jihoon rất sạch sẽ, nào có một chút dầu mỡ nào dính vào.

Truyện xưa có bộ quần áo mới của hoàng đế(*), hôm nay có nước sốt Lee Sanghyeok của hắn.

(*)Bộ quần áo mới của Hoàng đế" là một câu chuyện cổ tích được tạo ra bởi nhà văn truyện cổ tích người Đan Mạch

Trong câu chuyện cổ tích này, một vị hoàng đế ngu ngốc bị lừa bởi hai kẻ dối trá, khoác lên mình một bộ trang phục mới vô hình hoàn toàn không tồn tại, và tổ chức một buổi lễ duyệt binh khỏa thân, điều này đã phơi bày sâu sắc sự ngu ngốc của hoàng đế và sự đạo đức giả của các quan lại, lớn và nhỏ. , phản bội, bản chất xấu xí ngu ngốc. Nó ca ngợi sự ngây thơ trong sáng của trẻ thơ, vị tha, không sợ hãi và dám vạch trần những điều giả dối.

Cổ là một bộ phận vô cùng quan trọng, một khi bị thương có thể nguy hiểm đến sự an toàn của tính mạng, đa số mọi người sẽ cẩn thận với nó, nếu bị người khác chạm vào cổ thì nên tránh đi, tình nguyện để người khác chạm vào cổ mình là chuyện hiếm có khó tìm.

Đối với mấy tên trai thẳng kì thị đồng tính thì càng khỏi phải nói, tình nguyện để cho gay chạm vào cổ của mình, xác suất dường như bằng không.

Lee Sanghyeok quan sát vẻ mặt của Jeong Jihoon, Jeong Jihoon híp mắt, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, nào có chuyện không tình nguyện.

Lee Sanghyeok rút tay lại, giây tiếp theo thì bị nắm lại.

"Cảm ơn bạn học Sanghyeok đã giúp tôi nhiều như vậy." Khóe môi Jeong Jihoon hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn Lee Sanghyeok giống như sói chưa thuần hóa, cực kỳ có tính xâm lược, nhưng lời nói ra lại rất đàng hoàng, "Lần sau ăn cơm chung mà vẫn bị dơ như vậy, thì cậu nhớ giúp tôi giống khi nãy nhé."

Lee Sanghyeok đón lấy tầm mắt của hắn, mỉm cười thân thiện: "Chuyện lần sau... Vậy để lần sau nói."

*

Đã là tối chủ nhật, sau khi ăn tối xong, họ lập tức thu dọn đồ đạc về ký túc xá.

Lee Sanghyeok cũng cầm cái con gấu bông lấy được từ công viên giải trí về, suy cho cùng thì ký túc xá mới là chỗ ở chân chính của cậu trong bốn năm đại học. Cậu muốn để con gấu bông ở đầu giường cùng ngủ với cậu, mời vừa đặt lên giường thì nghe thấy giọng nói quái gở của Jeong Jihoon.

Choker | Cậu thử trốn tôi lần nữa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ