Mãi mãi bên nhau (Guria)

1.7K 116 11
                                    

Ngày Wooje cố gắng tự sát đến nỗi phải nằm viện một khoảng thời gian dài,

"Hắn ta là bác sĩ à? Anh để cho một kẻ đánh đập bệnh nhân, là lý do gián tiếp khiến bệnh nhân tự sát vào đây và gọi đó là chăm sóc sao?

Lee Minhyung, hắn mà làm gì Choi Wooje một lần nữa, người đầu tiên tôi kiện sẽ là anh đấy."

Tiếng nói Ryu Minseok cứ vang dội mãi trong đầu Lee Minhyung, ánh mắt của cậu Omega nhỏ bé đó ghim thẳng vào trái tim anh. Minhyung thở dài, anh cũng nghĩ nên trả Wooje lại với tự do, kể cả Hyeonjoon có là bạn anh, nhưng lần cuối cùng anh đến nhà gã để chăm sóc Wooje, ánh mắt của em bé đó vẫn còn thương gã tồi ấy lắm. Và có lẽ, Ryu Minseok cũng chẳng để ý rằng, Wooje đã bị đánh dấu, và Minhyung biết Hyeonjoon còn làm điều tệ hơn thế nhiều.

Cất bước trên hành lang bệnh viện, anh dừng lại khi nghe tiếng nức nở ở góc tối, dõi theo âm thanh đó, anh lại chạm mặt Minseok.

Cậu ngồi cuộn mình, gục mặt vào gối và đã cố nén những tiếng khóc, nhưng chúng cứ bật ra đau lòng. Minhyung đi thật nhẹ để cậu omega ấy không giật mình lại bỏ trốn, anh khuỵu gối nhìn vào dáng người bé nhỏ, và có lẽ sự xuất hiện lặng lẽ của anh cũng đủ để khiến cậu ta chú ý.

Minseok ngước lên với đôi mắt đẫm nước, cậu mắng anh mà giọng vẫn nghẹn lại vì khóc, chỉ có thể cau mày cố ý đuổi người đối diện đi:

- Anh đến đây làm gì? Làm hại em tôi chưa đủ, anh còn tính làm gì tôi nữa sao?

Minhyung ngây người, chẳng biết vì sao mình lại bị mắng như thế, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt omega, làm cậu ta khó chịu gạt bỏ. Anh thở dài, chăm chăm nhìn vào người bướng bỉnh trước mặt, còn Minseok lại khó chịu né tránh ánh mắt ấy.

- Tôi xin lỗi, cậu cứ yên tâm nhé, rằng trên cương vị bác sĩ, tôi biết điều gì phù hợp với bệnh nhân của mình.

Minseok không hài lòng với câu trả lời của anh, cậu đứng dậy, toan rời đi đã bị tên alpha nắm lấy cổ tay.

- Đừng khóc, tôi hứa sẽ bảo vệ em trai cậu.

Omega nhăn mặt, giật phắt cánh tay mình ra khỏi người kia, đôi mắt long lanh nước ấy biểu thị rõ sự không tin tưởng, cậu quay gót bước đi thật nhanh, mà lãng quên ánh mắt đã dịu đi đôi phần của người alpha.

- Bảo vệ cả cậu nữa.

Ngày Choi Wooje mang thai,

Ryu Minseok chết trân nhìn sinh linh trong bụng em mình qua chiếc máy siêu âm, tay siết chặt lại, run lên đủ để thấy cậu bàng hoàng và tức giận đến nhường nào. Choi Wooje không dám nhìn vào mắt cậu, bản thân em cũng hoang mang và sợ hãi đến độ cắn chặt môi. Cả hai không tin rằng ông trời trớ trêu nhường này, đến khi chẳng đủ sức để gắng gượng, Minseok khuỵu xuống, vùi mặt mình vào gối, tiếng thở dài cất lên đệm thêm nỗi rầu rĩ cho cả căn phòng.

Đưa Wooje xuống nhà xe với cha mẹ, Minseok cất bước quay trở lại phòng khám. Cậu cầm khư khư một bản kết quả của em, đứng trước mặt Minhyung, nặng nề hỏi:

- Là thật sao?

Phải tuyệt vọng đến mức nào khi con người thấy rõ mọi kết quả trước mắt, họ vẫn gắng gượng không tin vào. Như Ryu Minseok lúc này, ánh mắt vô định chẳng biết muốn nhìn vào giấy kết quả, hay nhìn vào Minhyung - người cũng đang lặng im, thả mình theo ánh mắt của cậu. Anh chỉ có thể gật đầu, nhưng điều đó đủ để cậu tan vỡ.

On2eus ⚡️ Indoctrinated Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ