Chương 1: Lớn như trong tưởng tượng

5.4K 69 9
                                    

9 giờ tối.

Bóng đêm dần dần sâu, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng treo trên bầu trời.

Đèn đường trước cửa tiểu khu chớp tắt chớp tắt, trên ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Một chiếc ô tô màu trắng dừng trước cửa tiểu khu. Liễu Nhứ mở cửa xe, bước xuống.

Cửa sổ ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn soái khi.

Cù Dương hỏi Liễu Nhứ: "Liễu Nhứ, cậu thật sự có thể tự mình về nhà sao?"

Liễu Nhứ vỗ vỗ ngực, thề son sắt bảo đảm: "Có thể, mình không có say, vẫn còn tỉnh táo để đi đường."

Cô nói xong đi xoay một vòng tại chỗ, "Cậu nhìn đi, mình xoay vòng quanh cũng không bị choáng váng."

Ánh mắt cô tỉnh táo, khi nói chuyện, từng câu từng chữ rõ ràng, một chút cũng không mơ hồ, không giống như đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Chỉ là trên gương mặt trắng nõn đang tươi cười kia vẫn nhiễm hai tia ửng đỏ nhàn nhạt, vẫn có thể nhìn ra cô đã uống rượu.

Hai người đang nói chuyện ở trước cửa, ghế sau đột nhiên vang lên một trận âm thanh đập cửa sổ xe.

Một cô gái hàm hồ kêu lên: "Lái xe, Cù Dương mau lái xe, mình phải về nhà tiếp tục uống rượu."

Liễu Nhứ và Cù Dương nghe vậy cùng nhìn về phía ghế sau, mơ hồ có thể nhìn thấy trong xe có một người phụ nữ đang mượn rượu làm càn.

Liễu Nhứ hiểu biết lòng người nói: "Cù Dương, mình không có việc gì, cậu nhanh chóng đưa Tiêu Dĩnh trở về đi. Cậu ấy uống nhiều như vậy, hẳn là say đến khó chịu rồi."

Cù Dương gật gật đầu, rụt đầu lùi về trong xe: "Được, vậy mình đưa Tiêu Dĩnh về trước, cậu cũng nhanh về nhà đi."

Tuy anh nói như vậy, nhưng vẫn đợi khi Liễu Nhứ đi vào trong tiểu khu, mới khởi động xe, chạy về nơi xa.

Tiêu Dĩnh tên đầy đủ là Triệu Tiêu Dĩnh. Cô ấy, Liễu Nhứ và Cù Dương là bạn thân đã nhiều năm.

Hôm nay, Tiêu Dĩnh thất tình nên kéo Liễu Nhứ cùng đi uống rượu.

Bạn bè tình cảm nhiều năm, Liễu Nhứ không thể từ chối, cùng cô ấy uống vài chén.

Tiêu Dĩnh tâm tình không tốt, coi rượu như nước lã, từng ly từng ly mãnh liệt uống cạn, không bao lâu liền say thành đến mềm nhũn.

May mà Liễu Nhứ vẫn còn tỉnh táo, gọi điện thoại cho Cù Dương, bảo cậu ấy đến đón hai người về nhà.

Liễu Nhứ đi vào tiểu khu, vòng qua vườn hoa, đi về phía tòa số mười.

Cô đi hơn mười mét, liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhìn đèn đường phía trước, trong mắt đều xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói thầm: "Rượu này tác dụng thật chậm, bây giờ mới bắt đầu ngấm hay sao?"

Phía trước chính là tòa nhà số mười, Liễu Nhứ vỗ vỗ đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước vào trong tòa nhà.

Cô đi vào thang máy, giơ tay lên muốn ấn số tầng.

Trong đầu muốn ấn là tầng tám, nhưng mà đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ, ngón tay bấm vào số "chín" bên cạnh.

Thang máy chậm rãi đi lên, Liễu Nhứ dựa vào thang máy, đợi một lúc.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cô bước ra khỏi thang máy, đi về phía bên trái, đến trước cửa căn phòng đầu tiên, lấy chìa khóa ra từ túi xách, cắm vào ổ khóa, xoay một vòng.

"Răng rắc" một tiếng, cửa mở ra.

Liễu Nhứ vào phòng, ném túi xách lên sô pha, đôi mắt cô khép hờ mông lung mờ mịt, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cả người toàn mùi rượu khiến Liễu Nhứ có chút không thoải mái. Cô muốn đi tắm nước ấm để làm cho mình thoải mái một chút.

Liễu Nhứ tiện tay ném áo sơ mi và váy xuống dưới đất. Cô đá phăng chiếc giày ra, đi chân trần vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy

Lọt vào tai đó là tiếng nước xôn xao...

Liễu Nhứ mở cửa phòng tắm, kinh ngạc nhìn người đàn ông toàn thân trần trụi trước mắt.

Người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen, nước dội thẳng lên đầu tóc đen như mực.

Thân hình người trước mắt cường tráng, tay chân thon dài. Cơ bắp trên người săn chắc, đường cong rõ ràng, thật sự đẹp mắt.

Bọt nước trong suốt theo lồng ngực phập phồng của anh lăn xuống, lướt qua đường vân cơ bụng rõ ràng kia, cuối cùng rơi vào khu rừng rậm đen tươi tốt giữa hai chân anh.

Nơi đó có một cây côn thịt đang ngủ đông, tuy hiện tại nó chưa cứng lên nhưng kích thước đã vô cùng khả quan

Mạnh Lễ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa phòng tắm có một người phụ nữ xa lạ, trên người cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót.

Khăn tắm khô ráo đặt trên kệ bồn rửa tay bên ngoài, cửa lại bị Liễu Nhứ chặn lại, Mạnh Lễ muốn lấy cũng với không tới.

Anh cứ trần truồng cơ thể như vậy, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, trầm giọng chất vấn: "Cô là ai? Làm sao vào được đây?"

Liễu Nhứ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, trong đầu bỗng hiện lên một chút hình ảnh mơ hồ, hợp nhất với một gương mặt tuấn tú trong trí nhớ.

Sau khi ngơ ngẩn một lúc, cô đột nhiên nhào về phía trước. Một tay bắt lấy gậy thịt to lớn giữa hai chân người đàn ông, há miệng ngậm lấy, lẩm bẩm nói: "Tiêu Bạch, đồ vật này của anh thật thô, lớn y như trong tưởng tượng của em."

______
Truyện không phải mình edit, lấy từ truyệnhd sang cho mn cùng đọc

[Hoàn-H Văn] Say rượu làm loạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ