Ký sinh

717 46 2
                                    

Edit: Nananiwe

Trong làng dần khôi phục sự bình yên nhưng mọi người không vì thế mà yên tâm được, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy ác ma Bách Trần mang một ác ma khác về nhà.

Mọi người vẫn trốn trong phòng như cũ, ngoài đường không có một bóng người. Ôn Tu nhìn Bách Trần đi phía trước, nghe thấy những âm thanh lo sợ bất an của mọi người.

Bách Trần mang lính gác đã ngất xỉu kia về nhà kho, hơn nữa còn cấm Ôn Tu đến gần. Hắn vẫn chưa biết gì về con sâu trong cơ thể mình, tuyệt đối sẽ không để Ôn Tu liều lĩnh làm việc nguy hiểm.

Ôn Tu vẫn đứng ngoài cửa không chịu đi, còn nói nếu Bách Trần không để mình vào trong thì sẽ nói thân phận dẫn đường của mình cho tất cả mọi người trong làng biết, Nếu Ôn Tu thật sự làm như vậy thì ba mẹ nuôi và dân làng đối xử với cậu như thế nào rất khó nói. Bình thường cậu ngoan ngoãn nghe lời là vậy nhưng đến lúc kiên trì cũng tuyệt không nhượng bộ.

Bách Trần đã trải qua đau đớn khi người thân không tin tưởng, đương nhiên biết cảm giác kia không hề dễ chịu. Hắn còn có thể làm gì được chứ, cuối cùng vẫn chỉ có thể để Ôn Tu vào, cơ mà kèm theo một điều kiện: "Đừng đến gần tôi quá."

Bách Trần đoán loại sâu này là nguyên nhân chính khiến lính gác rơi vào trạng thái phát cuồng, bởi vì mặc dù hắn chưa mất đi lý trí ngay nhưng vẫn có thể cảm nhận được năm giác quan của mình dần trở nên hỗn loạn, hắn không dám để Ôn Tu chải vuốt tinh thần cho mình. Còn về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể đợi lính gác kia tỉnh lại rồi mới biết.

Sau khi vào trong nhà kho thì Ôn Tu không có yêu cầu gì nữa, cậu ngoan ngoãn ngồi cách xa Bách Trần một đoạn. Mặc dù không đụng chạm vào Bách Trần nhưng cảm ứng tinh thần giữa hai người cho cậu biết trạng thái hiện giờ của Bách Trần không ổn. Thậm chí Ôn Tu còn tự trách mình bởi vì mình không thể giúp được gì cho Bách Trần cả.

Tiểu Kim Long ỉu xìu co lại ở góc tường, ngoài mắt ra thì phần vảy chỗ cổ cũng bắt đầu biến thành màu xám, nhìn vào giống như bị bệnh gì đó vậy. Nó nhìn chằm chằm tiểu Lam Xà, chỉ cần rắn con có ý định đến gần thì nó sẽ lập tức dùng đuôi hất ra. Tiểu Lam Xà chần chừ ở cạnh nó một lát cuối cùng dừng lại ở khoảng cách an toàn, cũng nhìn chằm chằm tiểu Kim Long. Một rồng một rắn cứ nhìn nhau như vậy hệt như muốn tới gần nhưng không biết phải làm như thế nào.

Ôn Tu cứ thế nhìn tinh thần thể của hai người giết thời gian. Ước chừng qua khoảng một tiếng thì lính gác hôn mê kia cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đầu tiên Bách Trần vẫn đề phòng nhìn chằm chằm hắn ta, sau khi xác nhận đối phương không có ý định tấn công thì mới yên tâm. Hắn gọi một câu: "Anh Ngôn."

Ngôn Thời thấy Bách Trần thì hơi sửng sốt, suy nghĩ một lát mới do dự đáp: "Bách Trần?"

"Ừ." Bách Trần đưa mắt về phía Ôn Tu, giới thiệu: "Đó là, Ôn Tu dẫn đường của tôi."

Ôn Tu nghe đến mấy chữ "dẫn đường của tôi" thì khuôn mặt bắt đầu nóng lên, lập tức đứng dậy lễ phép cúi đầu với lính gác tên Ngôn Thời kia.

[Đam mỹ/Lính gác dẫn đường/End] Dị biến - Lạc Nguyệt ThiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ