Hôm nay là một ngày nắng, Lan Ngọc vẫn đang đong đưa đôi chân mình trên chiếc ghế tại phòng tập. Khổng Tú Quỳnh bước vào, nhìn thấy Lan Ngọc mặt mày ù lì, không nhịn được mà đi lại hỏi thăm người chị mà em quý mến.
-Sao mặt mày khó coi vậy chị?.
Lan Ngọc nhận ra có người đến liền quay sang mỉm cười, chẳng còn bộ dạng khi nãy.Nhưng làm sao múa rìu qua mắt thợ được.
-Gì đâu.-Chị với chị Trang bị gì hả?.
Tú Quỳnh ngồi lên ghế, cạnh bên Lan Ngọc, thỉnh thoảng lại nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.-Thì...dạo này chị thấy chị Trang cứ hay lơ lơ chị, haiz. Mặc dù là quen không công khai, nhưng mà...mỗi lần gặp bạn bè chẳng hạn như chị Phương hay chị Uyên Linh đều phải giấu diếm. Không lẽ chị không đáng tin đến vậy sao mà không thể giới thiệu chị với bạn bè của chỉ chứ.
Lan Ngọc thở dài tận 2 lần, chả hiểu sao dạo này Thuỳ Trang cứ hay ngó lơ cô lắm. Cô hiểu nàng bận bịu, nhưng không nhắn tin hơn 3 ngày nay làm cô khó chịu lắm rồi.
-Hay chị Trang thật sự bận việc, với cả chị với chỉ đang trên đà phát triển, chỉ sợ ảnh hưởng chị thôi.
Tú Quỳnh hết sức khuyên nhủ Lan Ngọc, sợ cô lại nghĩ lung tung.-Chị...thật sự rất khó chịu.
-Em biết, chị có thể tâm sự với em.
Lan Ngọc nhìn Quỳnh, em lớn thật rồi. Người em gái mà cô quý mến, nay đã trưởng thành rồi.
-Chị mượn vai em một lúc.
Lan Ngọc gục đầu vào vai Tú Quỳnh, cô muốn trút hết những uất ức của mình ra, cô thật sự không thể chịu đựng được. Bị lan tin là mang thai, còn bị người yêu ngó lơ, làm sao cô chịu nỗi.Em không nói, ngầm đưa vai mình cho cô. Tú Quỳnh thật sự rất quý Lan Ngọc, nhờ Lan Ngọc, em được trở lại sân khấu thêm một lần nữa, chị chính là vị cứu tin của em.
Đúng lúc này cửa phòng tập mở ra, là Thuỳ Trang.
Nàng đưa mắt mình vào phía trong góc, nhìn thấy Lan Ngọc đang dựa vào vai Tú Quỳnh mà khó chịu đi đến.
-Hai người đến lâu chưa?.Nghe giọng của nàng, cô ngước mặt lên. Thuỳ Trang liền nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng của Lan Ngọc, không đành lòng mà vội quay đầu đi.
-Em mới tới, Quỳnh cũng vậy. Hai người tập trước đi, em đi công việc một lúc.
Lan Ngọc đứng lên, không nhanh không chậm rời khỏi đó. Chẳng thèm nhìn lấy nàng dù chỉ một cái.-Ủa?.
Quỳnh ngơ ngác, mới nãy lại oan ức lắm mà, gặp rồi sao lại né tránh. Người có tình yêu khó hiểu vậy sao?.-Ngọc, em đi đâu vậy?.
-Em đi công việc.
Thuỳ Trang nhăn mài, công việc gì mà quan trọng hơn việc tập luyện?.
-Công việc gì mà quan trọng đến mức em phải bỏ qua việc tập luyện?.Lan Ngọc thở hắc một hơi, khó chịu lên tiếng.
-Đừng quan tâm em.Thuỳ Trang cảm thấy bản thân rất bực dọc, vì sao nàng quan tâm cô, cô lại không hiểu?.
-Ý em là gì?. Đi Úc về em liền khó chịu với chị?. Em có biết chị là...
BẠN ĐANG ĐỌC
Thuỳ Trang x Lan Ngọc - Bài Tình Ca
Lãng mạnLượm nhặt từ những điều vô cùng nhỏ bé của bé Nho và chị Thanh Long.