Bá Sương nhìn giấy tờ luật sư đem vào. Hắn bảo luật sư ra về trước, hắn kí tên sẽ đưa lại cho Minh Trí.- Cậu Hai Cao có gì thắc mắc trong tờ giấy ly hôn này sao ?
- Em ngồi đi. Tôi không thắc mắc gì đâu. Tôi xứng đáng bị như vậy mà.
- Cậu Hai Cao trước đây không như vậy.
- Cao Bá Sương hắn cũng đã chết từ ba năm trước bởi vì mù. Mù quáng và mù tâm. Bá Minh là con trai của chúng ta đúng không em ?
- Cậu Hai Cao biết sao ?
- Nếu tôi biết thì tôi không để em uất ức mà rời đi như vậy. Nếu tôi biết thì ngày hôm nay tôi không ký vào tờ giấy ly hôn này.
- Xem ra cậu Hai đây cũng không phải không nhận ra được.
- Tôi chỉ nhận ra cách đây một tuần thôi. Khi tôi nhìn kĩ con bé Bông , nó có nét giống Cao Đạt và Tố Như. Tôi lại đui mù nhiều năm, đến trên đầu mọc sừng lúc nào không hay không biết. (Ý là từ m9 lên 3m luôn á hai ơi)
- Nếu cậu Hai biết rồi thì tôi cũng không giải thích nữa. Tôi đang thu thập chứng cứ. Có thể tuần tới phía cảnh sát sẽ cho người xuống.
- Minh Trí, em thật kiên cường.
- Là cậu Hai dạy cho tôi đó chứ.
- Tôi như bây giờ cũng xem như quả báo rồi. Câu xin lỗi vào lúc này không còn ý nghĩa gì nửa rồi. Trí ! nếu được, em chăm sóc hai đứa nhỏ thay tôi. Bông nó tuy không phải máu mủ ruột thịt nhưng vẫn là họ Cao, con bé lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nó không như cha mẹ ruột.
- Trẻ con vô tội. Tôi nếu không thương con bé thì tôi không nuôi nó đến bây giờ đâu nên cậu Hai Cao cứ yên tâm.
- Em thật tử tế. Vậy mà tôi trước đây lại không nhận ra. Câu xin lỗi em không nhận vậy thì nhận câu cám ơn được không.
Cao Bá Sương cố chống hai cánh tay xuống giường để ngồi dậy. Hắn cúi đầu cám ơn cậu. Những tổn thương hắn gây ra nhiều như thế thì lấy tư cách gì xin một câu tha thứ.
- Minh Trí, em vẫn còn trẻ. Nếu sau này tìm được người tử tế thì cho mình một cơ hội.
- Cậu Hai Cao nghĩ tôi còn yêu ai được nữa khi trái tim này vốn nhiều vết sẹo. Nói thật với cậu Hai, ngày tôi gả cho cậu, trái tim tôi chứa đầy tình yêu đó chứ. Tôi yêu người được xem là chồng tôi. Có ấm ức, có tủi thân tôi vẫn yêu chồng. Cho đến ngày tôi bị người ta lừa tôi đến con hẻm nhỏ. Buổi chiều mưa giông. Tôi cố chạy thoát khỏi bọn người xấu.
Minh Trí mỗi khi nhắc nhớ về ngày mưa giông ấy, lòng nghẹn ngào đến nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Cậu biết không, tôi chạy trốn vào một góc sòng bạc mà cậu hay đến đó chơi. Tôi nhìn thấy xe cậu đậu ở đó. Tôi mừng lắm, tôi nghĩ đến chồng sẽ bảo vệ cho tôi trước bọn người xấu. Nhưng cái mà tôi thấy là cậu ôm một gái làng chơi vui vẻ cợt đùa bước lên xe rồi chạy đi. Một câu " cậu ơi cứu em" cũng chưa kịp nói.
- ...
- Cậu Hai ... sau này khi cậu lành bệnh rồi, nếu có đi bước nữa thì xin đối xử tử tế với người bạn đời của mình. Họ gả cho cậu cũng trông mong được chồng yêu thương. Còn tôi và cậu Hai xem như duyên phận chỉ đến đây thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Như lục bình trôi (ver DewNani)
Fanfictionchuyển ver đã có sự cho phép của tác giả author gốc : lucdiepthao2709 Thể loại : phi logic, ngược