Phần 7

65 3 0
                                    

Phần 7

1.

Junghwan nói với Doyoung rằng trước nhà cậu có một cái hồ. Quê hương của họ tin rằng có thần linh trong hồ vào thời xa xưa, họ sẽ ném thức ăn xuống hồ như một vật , đổi lại một nguyện vọng bằng cách ném xuống thêm một viên đá.

Junghwan hôm nay mở khóa thành tựu mới: Đến nhà Doyoung ăn tối.

Junghwan nghĩ rằng lần sau về nhà cậu sẽ phải ném thêm một viên đá vào hồ thần.

Chuyến thăm trang trọng như vậy buộc Junghwan lần đầu tiên phải tìm kiếm những món quà lưu niệm để mang đến nhà Doyoung. Doyoung ở bên cạnh nhìn, nói không cần mang theo cái gì, chỉ cần mang cái bụng đói là được. Junghwan từ chối và đưa Doyoung đi mua bánh quy nổi tiếng.

Trường học và nhà Doyoung nằm ở đầu phía đông và phía tây của thành phố, mất khoảng một giờ đi tàu nên cũng không gần lắm. Nhưng để trở về nhà Junghwan, phải mất hai giờ đi tàu tốc hành. Junghwan căng thẳng một tay nắm vào tay vịn, nhưng Doyoung hai tay đút túi quần, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng tắp nhìn ra ngoài cảnh vật quen thuộc với nó.

"Học ở đây hơn một năm, thật sự còn chưa có đi dạo xung quanh." Junghwan muốn tìm cái gì đó để nói chuyện.

"Em thậm chí còn chưa bao giờ đến cái đài quan sát nổi tiếng." Cậu không thường xuyên ra ngoài, và phạm vi hoạt động xa nhất của Junghwan có lẽ là phố ẩm thực gần trường, vì vậy nó khá mới lạ.

"Trong thành phố không có gì thú vị, ngoại trừ mua sắm." Doyoung nói. "Nhưng anh cũng chưa bao giờ đến đài quan sát. Đáng tiếc, điểm đến hôm nay không phải ở đó, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."

“Được.” Junghwan yên lặng viết vào sổ ghi chú trong đầu.

“Doyoung có rất nhiều nơi muốn đi với cậu, và bây giờ lại có thêm một nơi nữa...”

"Nhưng hôm nay chúng ta đã hoàn thành một cái, coi như bù đắp." Doyoung mỉm cười, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Junghwan.

2.

Gần trưa, chúng tôi đến nhà Doyoung. Nhà của anh ấy là một biệt thự nhỏ không có lối trang trí xa hoa, nhưng có thể thấy mọi vật dụng đều phản ánh sở thích của gia chủ. Trên bàn bày rất nhiều món ăn, mẹ lo khách nhỏ ăn không no nên không chịu cởi tạp dề, muốn tiếp tục nấu ăn nhưng Doyoung đã ngăn cản. Junghwan cầm một miếng rau xào lên, vì sao có vẻ đắng?

"Thật ra là anh đã nói dối em, xin lỗi, kỹ năng nấu nướng của mẹ không được tốt lắm." Doyoung thì thầm vào tai Junghwan.

"Cha anh nấu đồ ăn ngon hơn, nhưng cơ hội này hiếm có, anh muốn đưa em về nhà chơi.”

“Thì ra anh gầy gò tay chân là có nguyên nhân.” Junghwan nhẹ nhàng nhéo cổ tay Doyoung, sau đó lại nhéo cổ tay mình, nhưng lại quá cứng ngắc.

"Thật xin lỗi, Junghwanie. Hôm nay dì vui quá nên có chút bất cẩn. Xin hãy thứ lỗi cho dì nếu không chăm sóc tốt cho con." Mẹ Doyoung vội vàng dời đĩa thức ăn Junghwan vừa ăn ra xa và thay thế nó bằng một cái khác.

Junghwan cảm thấy Doyoung phải giống mẹ, cho dù đó là lông mày hay những nơi khác.

“Dì thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng Dobby đưa một người bạn về nhà là khi nào, ngay cả khi thằng bé vẫn còn là một học sinh cấp 2...mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện. Chắc là do gia đình đã làm thắng không vui vẻ giao tiếp với người khác. Dù sao hôm nay dì rất vui vẻ, cảm ơn con đã chăm sóc Dobby."

| trans / hwando | roommateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ