Chương 1: Em vợ

647 25 0
                                    

Edit: Mưa

———

"Suýt chút quên, ông có đeo nhẫn không vậy?" Văn Thiền ngồi trên ghế phụ, vừa cúi đầu tìm nhẫn trong túi xách vừa hỏi người đàn ông bên cạnh.

Chiếc xe Aston Martin màu xám bạc đón gió lạnh, lướt qua đường nhựa ướt đẫm, lốp xe ma sát làm nước bắn lên.

Bên trong xe gió ấm thổi nhẹ nhàng, ngăn cách với tạp âm bên ngoài. Bàn tay đang cầm tay lái xương cốt rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên trong tràn ngập sức mạnh. Trên ngón áp út tay trái có đeo một chiếc nhẫn cưới vàng hồng đơn giản khiêm tốn, giọng nói trầm ấm từ tốn vang lên.

"Có đeo."

"Sao tôi chưa từng nghe nói bà có em trai vậy?"

Cuối cùng Văn Thiền cũng tìm được nhẫn trong túi xách. Cô đeo lên ngón áp út tay phải rồi duỗi tay nhìn thoáng qua, thoải mái nói chuyện với hắn: "Mặc dù từ nhỏ tới lớn tôi luôn giành phụ nữ với ông, nhưng lúc hai ta quen biết nhau cũng đã cấp hai. Khi đó thằng bé đã theo mẹ tôi ra nước ngoài sinh sống rồi."

"Chuyện nhà tôi chắc ông cũng từng nghe nói, mẹ tôi với ông già kia ly hôn sớm, em trai đi cùng mẹ, đơn phương cắt đứt liên hệ với ông già kia. Vốn dĩ tôi vẫn luôn giấu thằng bé chuyện tôi kết hôn, nhưng không biết sao thằng bé lại biết được nên mới cố ý chạy về. Thằng bé đó... ầy thương tôi lắm. Nếu để cho nó biết tôi với ông kết hôn là do bị ép đến không còn cách nào thì khéo tối nay nó xách luôn thùng xăng đi đốt trụi nhà cũ đấy. Thế nên Nhiếp Minh Lãng, trong thời gian này làm phiền ông diễn giúp tôi một chút."

Khoé miệng Nhiếp Minh Lãng giật giật: "Đời trước đúng là tôi mắc nợ bà đấy Văn Thiền."

Cô nàng dịu dàng cười: "Thế nhiều năm qua tôi chắn hoa đào cho ông thì sao? Đặc biết lúc cấp hai còn bị chị đại dắt theo người chặn đường trong hẻm nhỏ gần trường nữa chứ."

Trong lúc họ nói chuyện thì Nhiếp Minh Lãng đã dừng xe trước bãi đua, lạnh lùng hừ một tiếng: "Sau đó chờ tới khi tôi chạy tới thì thấy bà đè chị đại lên tường trêu ghẹo người ta, dưới đất người nằm la liệt à?"

Văn Thiền chớp mắt nhớ lại một chút: "...Cô gái đó xinh đẹp quá mà."

Nhiếp Minh Lãng xuỳ một tiếng: "Đồ dê xồm!"

"Con người mà, thực sắc tính dã." Văn Thiền rất bình thản mở gương ra, chậm rãi bôi son môi lại cho mình, dịu dàng nữ tính nói: "Nếu không thì phải giống như ông chắc? Tổng giám đốc Nhiếp đây chỉ kém kết hôn với tiền thôi, tôi chẳng thể tưởng tượng được ông sẽ thích kiểu con gái thế nào luôn đấy. Sau này nếu có rung động thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi, tôi cho hai người bao lì xì to nhé."

Lúc nói chuyện với bạn bè Nhiếp Minh Lãng luôn rất tuỳ ý, giọng điệu xen lẫn chút vui đùa: "Vậy tôi xin cảm ơn vợ trước ngay thẳng hào phóng nhé."

Hắn tháo dây an toàn, nhìn lướt qua bãi đua xe xa hoa trước mắt: "Chẳng qua bao lì xì thì nói sau đi, hiện tại phải ứng phó với cậu em vợ không dễ chọc của tôi rồi."

Văn Thiền vừa nghe đã phản bác theo bản năng: "Ê đừng có nói bậy! Em trai tôi ngoan biết bao nhiêu."

Thấy quản lý bãi đua đi đến, hai người cũng không nói nữa, cùng nhau xuống xe.

[ĐM/CAO H/THÔ TỤC] TAY ĐUA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ