Thật vất vả mới xoa rượu thuốc xong, Điền Chính Quốc nước mắt nước mũi đều tuôn ra.
Cơn đau tới nhanh mà đi cũng nhanh, đau đớn qua đi chính là nơi xoa rượu thuốc bắt đầu nóng rát, bất quá lúc xoay cổ chân không còn khó khăn như lúc nãy nữa, nhẹ nhàng rất nhiều.
Kim Thái Hanh lấy khăn giấy giúp Điền Chính Quốc lau cái trán đầy mồ hồi, hỏi: "Cậu sợ đau như vậy sao?"
Điền Chính Quốc cũng không sợ bị chê cười, thẳng tắp gật đầu nói: "Từ nhỏ liền có tật xấu này, dây thần kinh cảm giác đau rất mẫn cảm."
Kim Thái Hanh nghe thế liền nghĩ sao dây thần kinh tình cảm không mẫn cảm một chút. Hắn nghĩ về sau không thể làm Điền Chính Quốc bị thương, còn định là có nên dẫn cậu tìm chuyên gia khoa thần kinh để khám xem sao.
"Có tôi ở đây, về sau không để cho cậu chịu đau." Kim Thái Hanh vô cùng trịnh trọng hứa hẹn.
Điền Chính Quốc sợ đau, nhưng nhiều năm như vậy cũng thành quen, nghe vậy cảm kích nói: "Không sao, va va đập đập khó tránh khỏi, nhịn một chút là được, cậu đừng lo lắng quá."
Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy vô cùng nhụt chí, cậu ta sao lại không hiểu phong tình vậy chứ, không phải lúc này nên cảm động ôm chầm người ta sao?
Điền Chính Quốc nghĩ Kim Thái Hanh không cần lo cho cậu nữa, bèn khuyên hắn: "Kim Thái Hanh, hôm nay cảm ơn cậu, bây giờ không cần lo cho tớ nữa đâu, mau về nhà đi, về muộn quá sẽ không an toàn."
Kim Thái Hanh có chút tức giận, Điền Chính Quốc như thế nào đã định đuổi hắn đi.
Giơ tay nhìn đồng hồ, Kim Thái Hanh lại đưa tay tới trước mặt cho Điền Chính Quốc xem: "Nhìn đi, mới có 7 giờ rưỡi, không muộn, cậu liền định đuổi tôi đi nhanh vậy sao?"
Điền Chính Quốc vội vàng trả lời: "Không phải như vậy, tớ thật sự thấy về muộn không an toàn."
Cậu thật sự rất lo lắng cho an toàn của Kim Thái Hanh!
Người nào đó sắc mặt tốt hơn, cười xấu xa nói: "Cậu là sợ cậu không an toàn hay sợ tôi không an toàn chứ? Hả?"
"Đương nhiên là cậu không an toàn, tớ ở nhà như thế nào lại không an toàn được chứ." Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, rất đương nhiên trả lời.
Kim Thái Hanh cười nhẹ hai tiếng, xoa xoa đầu Điền Chính Quốc, nói: "Cậu như thế nào lại không lo lắng cho an toàn chính mình, ai dám làm gì tôi chỉ sợ kẻ đó khẳng định muốn xúi quẩy."
"Tớ không an toàn?" Điền Chính Quốc trừng lớn mắt, chỉ vào chính mính có điểm không rõ, ngày thường cậu ở nhà một mình cũng không sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy nhẹ nhàng, huống chi giờ có Kim Thái Hanh ở đây, càng có cảm giác an toàn.
Bất đắc dĩ cười cười nhìn bàn ăn trống không, nghĩ Điền Chính Quốc chắc chắn đói bụng "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Điền Chính Quốc lúc này mới nhớ ra hai người còn chưa có ăn cơm, cậu vốn tính ăn màn thầu với uống nước sôi là xong bữa.
Hiện tại Kim Thái Hanh hỏi cậu, cậu ngại phải nói thẳng, do dự một chút liền nói: "Tớ lát nữa tùy tiện nấu thôi, ăn no là được."

BẠN ĐANG ĐỌC
Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Sủng Ái
FanfictionTác giả: Tiêu Hòa Tương Thủy Tên gốc: Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái Thể loại: hiện đại, hào môn thế gia, thanh xuân vườn trường, ngọt, công sủng thụ, sinh tử văn, HE. Đẹp trai nhà giàu, phúc hắc, bá đạo công × tốt bụng, học giỏi con nh...