*Lưu ý: Chương này có nội dung, tình tiết gây khó chịu. Không vì quá khích mà comment xúc phạm, văng tục. Xin cảm ơn!
***
Trong nháy mắt Điền Chính Quốc đưa tay mở cửa, qua cửa thép nhìn thấy La Tú Hoa đang hung tợn nhào tới, cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thân thể nhanh hơn não phản ứng trước, lập tức nghiêng người né sang một bên.
La Tú Hoa nhào vào hư không, loạng choạng theo đà va vào cánh cửa, tóc tai rối bù.
Điền Chính Quốc đứng một bên không thể tin vào mắt mình, lại có chút hoảng sợ, kinh hô: “Mẹ, người muốn làm cái gì!”
La Tú Hoa đập vào cửa vẫn còn có chút choáng váng, lắc lắc cái đầu nhìn cho rõ Điền Chính Quốc, hung tợn nói: “Làm gì? Mày cho là tao sẽ để yên cho mày đi Thiệu gia mật báo sao?”
“Con nói rồi, trước khi mọi người rời đi, con sẽ không báo cảnh sát. Mẹ, đã làm chuyện sai thì phải gánh vác hậu quả.” Điền Chính Quốc khổ sở nhìn La Tú Hoa.
“Hừ, việc sai lầm nhất trên đời này của tao chính là rước mày về nhà, hiện tại bọn tao khắp nơi trốn chui trốn lủi, mày lại có thể thoải mái dễ chịu ở Thiệu gia, không có chuyện tốt như vậy đâu, hôm nay tao nhất định đồng quy vu tận với mày.” La Tú Hoa vừa nói vừa căm hận nhìn cậu.
Điền Đức Toàn bị hành động của vợ mình dọa cho choáng váng, hồi thần lại mới nơm nớp lo sợ nói: “Tú Hoa, bà điên rồi à, bà định làm cái gì đấy?”
La Tú Hoa trừng mắt liếc Điền Đức Toàn “Tôi biết mình đang làm cái gì, nếu hôm nay không giữ được thằng nhỏ súc sinh này, chúng ta có thể đi được sao, chúng ta đã không còn đường lui rồi, còn không mau ra đây giúp tôi, nếu không sẽ cùng nhau ngồi tù đó.”
Điền Đức Toàn giãy giụa nhìn Điền Chính Quốc, cuối cùng cắn chặt răng, lại lần nữa nhìn Điền Chính Quốc với ánh mắt khác trước, hoàn toàn xa lạ, tàn nhẫn: “Điền Chính Quốc, mày đừng trách ba mẹ, đây là mệnh của mày rồi.”
La Tú Hoa cùng Điền Đức Toàn tiến lên vây kín Điền Chính Quốc, làm cả người Điền Chính Quốc khẩn trương, cậu cảm thấy hai người trước mắt đã không còn là cha mẹ trong miệng cậu nữa, mà là những kẻ hoàn toàn mất hết nhân tính.
Mong muốn được sống làm cho thần kinh Điền Chính Quốc căng đến lợi hại, mồ hôi rơi trên trán cũng không nghĩ lau đi.
La Tú Hoa đưa mắt ra hiệu cho Điền Đức Toàn, Điền Đức Toàn nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, đột nhiên giơ tay lên bắt người.
Điền Chính Quốc nhanh chóng né tránh, nhưng La Tú Hoa lại chồm lên, cầm dây điện muốn vòng cổ cậu, cậu cầm lấy ấm nước trên bàn ném La Tú Hoa, đập vào cửa bếp, cái ấm vỡ vụn.
Điền Đức Toàn lại từ phía bên kia bắt cậu, Điền Chính Quốc ném cái gối dựa lưng ghế về phía bọn họ, sau đó muốn nhân cơ hội chạy về phía cửa trốn thoát.
Cậu mới động đến then cửa, cửa như sắp được mở ra thì cổ bị La Tú Hoa cầm dây điện quàng được, Điền Đức Toàn cũng tiến lên dùng sức, cả người Điền Chính Quốc bị kéo lại vào trong.

BẠN ĐANG ĐỌC
Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Sủng Ái
FanficTác giả: Tiêu Hòa Tương Thủy Tên gốc: Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái Thể loại: hiện đại, hào môn thế gia, thanh xuân vườn trường, ngọt, công sủng thụ, sinh tử văn, HE. Đẹp trai nhà giàu, phúc hắc, bá đạo công × tốt bụng, học giỏi con nh...