Chương 06: Sống chung

430 13 0
                                    

Doãn Tang trở lại quán đúng vào giờ tan tầm, bên trong rất đông khách. Thẩm Phong đang ngồi bên cửa sổ, phía đối diện có hai cô gái nhìn anh không chút kiêng dè.

"Chị, ông chủ ở bên kia, đợi chị đã lâu rồi." Mễ Thụy, nhân viên quán, vừa nhìn thấy cô liền chạy tới báo cáo.

Doãn Tang nói: "Ai phát lương cho em thế?"

Mễ Thụy mỉm cười nói: "Bà chủ, anh Thẩm đang đợi chị bên kia, chị mau qua xem thử."

Thẩm Phong cúi đầu vuốt ve đầu Đậu Hũ Trúc, nó có vẻ rất thoải mái, đuôi không ngừng đong đưa.

Doãn Tang ngồi xuống, đối diện Thẩm Phong, Đậu Hũ Trúc lười biếng mở mắt kêu meo meo rồi tiếp tục ngủ.

Chào hỏi vô cùng qua loa.

Thẩm Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, hơi nhướng mày: "Hôm nay em có lớp à?"

"Ừm."

Anh lại hỏi: "Sao em về muộn thế?"

Tuy câu hỏi này rất bình thường nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Tang nghe được giọng nói của anh dịu dàng như vậy.

Chắc là sợ cô đến muộn nên Doãn Tang gật đầu nói: "Tối nay em sẽ về ăn tối, đừng lo."

Thẩm Phong ngừng trêu con mèo, nhìn cô chăm chú, Doãn Tang khó hiểu: "Anh đang nhìn gì vậy?"

"Em ngủ ngon chứ?" Anh hỏi.

Cô càng bối rối, nhìn anh rồi lẩm bẩm: "Anh có bệnh à?" Cô đứng dậy đi ra sân sau.

Thẩm Phong nhếch môi, chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc ba lô cô để trên sofa, lúc này Đậu Hũ Trúc mới mở mắt ra, vừa định đi theo đã bị bế lên. Cô gái ôm Đậu Hũ Trúc nói với người bạn bên cạnh: "Này, cậu có thấy con mèo này trông quen không?"

Người bạn trả lời: "Cậu vẫn còn tâm trạng nhìn con mèo à? Người đàn ôn kia đẹp trai quá, ngồi vuốt ve con mèo còn làm anh ta đẹp trai hơn bình thường."

Cô gái lẩm bẩm: "Ừ, nhìn như hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh vậy."

Người bạn lẩm bẩm: "Người đàn ông đó còn mỉm cười xách túi giùm bạn gái, quá là ngôn tình rồi. Không biết nữ chính kia là ai nhỉ?"

"..." Hai người kết thúc chủ đề và tập trung trêu chọc con mèo.

Nhà phía Đông và nhà chính diện của căn tứ hợp viện được nối liền với nhau làm quán cà phê, chỉ chừa lại căn nhà phía Tây và gian nhà chính làm nơi sinh hoạt. Căn phòng bên trái là phòng làm việc, căn phòng bên phải chỉ để đồ đạc linh tinh. Phòng nhỏ trong căn nhà phía Tây còn lại dùng để đựng hàng hóa trong cửa hàng, vali cũng ở trong đó.

Nhà kho? Cách bài trí này khá tốt, Thẩm Phong xách vali đi vào phòng chính.

Doãn Tang nói: "Ở đây tôi không có phòng khách."

Cô không có nhiều bạn bè ghé thăm, vì vậy cô dùng quán cà phê làm nơi tiếp khách khi cần.

Thẩm Phong nói: "Mở cửa đi."

Ngoại trừ cô, ngay cả Mễ Thụy làm ở cửa hàng đã hai năm cũng chưa một lần vào phòng ngủ chính. Mỗi lần Thẩm Phong về Trung Quốc, họ thường ở tại chỗ anh, hoặc ở trong chung cư, thậm chí ở khách sạn, nhưng họ chưa bao giờ đến đây cùng nhau.

Chậm Rãi Mê HoặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ