Cùng anh về nhà, anh chăm sóc em, được không?

42 1 0
                                    

"Bệnh cũ của nó tái phát, người đầu tiên phải báo là tôi." Ngón tay Lâm Hạo Thành run rẩy kẹp điếu thuốc lá, trên mặt toàn là thần sắc sầu lo thương tiếc, "Nhưng nó không dám để tôi biết, là sợ tôi lo lắng, điều này... tôi đều hiểu."

Trà đã nguội lạnh, Nghiêm Khiếu nhìn chằm chằm chén trà, thở dài một hơi.

"Bác sĩ năm đó nói, tâm hồn nó bị tổn thương nặng nề, chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất. Tương lai hy vọng có thể sinh hoạt như người bình thường, nhưng tính cách ít có khả năng biến từ hướng nội thành hướng ngoại." Lâm Hạo Thành nói, "Khi đó tôi còn trẻ, cảm thấy không gì là không thể. Nếu nó đã là con trai tôi, tôi liền có nghĩa vụ làm cho nó tốt lên. Mỗi ngày đều cho nó trò chuyện, dẫn ra ngoài chơi, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép nó nói chuyện với tôi. Bác sĩ nói vận động có tác dụng tích cực với người bị trầm cảm, tôi liền ép nó đến chi đội chạy bộ, chơi bóng, bơi lội. Nó được tính là được toàn bộ đội đặc cảnh cứu ra, tất cả mọi người chăm sóc nó. Lúc tôi làm nhiệm vụ, nó sẽ ở chi đội, không khóc không nháo, rất ngoan."

Nói xong, ánh mắt Lâm Hạo Thành nhìn xa xăm, cơ hồ có ánh nước.

"Nó trước đây không thích nói chuyện, nhưng rất hiểu chuyện, rất biết ơn. Nó biết những gì tôi làm cùng nó đều vì hy vọng nó nhanh chóng tốt lên, cho nên nó luôn cố gắng thay đổi chính mình. Nó có phản ứng rất lớn với thuốc nhưng chưa bao giờ vì khó chịu mà chống cự không uống. Tôi nhớ năm đó tôi tổ chức sinh nhật, nó bảo nó cũng muốn ước, tôi hỏi nó muốn ước cái gì, nó bảo nó ước nhanh chóng khoẻ mạnh."

Nghiêm Khiếu che mặt, đôi vai rung rung.

Lâm Hạo Thành yên lặng hồi lâu, "Lúc nó bảy tuổi thì không cần đi gặp bác sĩ tâm lý. So với bạn cùng tuổi thì yên tĩnh một chút, nhưng cũng được xem là một đứa trẻ bình thường. Nó hỏi tôi --- ba ba, có phải người hy vọng con ầm ĩ một chút không? Tôi đương nhiên hy vọng chứ, nói đến buồn cười, toàn đội chúng tôi đều hy vọng nó ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt. Bởi vì... bởi vì bọn tôi đều thấy qua bộ dáng lúc nó 5 tuổi, quá đáng thương. Cho dù nó có bướng bỉnh thế nào, tôi đều cảm thấy không đủ."

"Nó bắt đầu chủ động cùng các bạn nam cùng tuổi chơi đùa, ban đầu bởi vì bộ dáng giống con gái nên hay bị bắt nạt. Tôi dạy nó đánh nhau, nó thông minh, có thiên phú, vừa học liền biết, còn yêu vận động, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, thể năng cùng sức mạnh đều tốt, thu thập một đám nhỏ cùng tuổi không thành vấn đề. Nhưng các người đoán xem, lần thứ nhất nó đánh nhau là vì cái gì?"

Nghiêm Khiếu khàn giọng nói: "Giúp đỡ đứa nhỏ bị bắt nạt."

Lâm Hạo Thành hơi kinh ngạc, "Nó từng nói với con?"

Nghiêm Khiếu lắc đầu, xoa xoa vành mắt đỏ chót, "Em ấy chính là người như vậy."

Lâm Hạo Thành trầm ngâm giây lát, cảm khái cười cười, "Con đó, thực sự là hiểu rõ nó. Đúng, lần thứ nhất đánh nhau là vì cứu một bạn nam bị bắt nạt. Một chọi mười, trên người lấm lem nhưng cũng đem nhóm tiểu tử kia đánh tơi bời."

Nghiêm Khiếu nhẹ giọng nói: "Là điều em ấy có thể làm được."

Không quản ở nơi nào, trên người cậu luôn có ngàn vạn ánh sáng.

[Hoàn_Edit_Chiêu Ngươi Phiền_Sơ Hoà]Where stories live. Discover now