Diện tích thành Bạch Hạc không lớn, cũng không nằm ở vị trí giao thông đắc địa, nhưng bởi vì có Bạch Hạc Sơn Trang tọa lạc cho nên vẫn cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Thương nhân cả nước qua lại buôn bán, giá thuê cửa tiệm tấc đất tấc vàng, trình độ giao thoa văn hóa rực rỡ có thể sánh ngang với vương thành Mộng Đô.
Lúc này đang là giờ cơm chiều, bên trong tửu lầu khách khứa tấp nập, người kể chuyện ở trà lâu cũng chuẩn bị lên đài. Đường phố ồn ào nhốn nháo, còn có một đám văn nhân ngồi trên bồn hoa trêu đùa ca cơ, dùng thơ phổ thành tân khúc rồi suy đoán xem bài nào sẽ lưu hành nổi tiếng toàn thành, mặt mày say rượu đỏ bừng như hổ phách.
Đó là cảnh tượng thường ngày ở thành Bạch Hạc, nhưng hôm nay lại có chút không giống lắm, chỉ bởi vì có người chợt hô lên một câu: "Liễu nhị công tử tới!"
"Ối!"
Người hào hứng đầu tiên chính là đám ca cơ xinh đẹp, các nàng vội vã thả chén, đạp chân trần giẫm lên gấm vóc vân sa, móng tay tô vẽ lộng lẫy nắm chặt rào chắn nghiêng ngả thò đầu ra ngoài xem. Những người khác cũng theo chân chen chúc đầy trên lan can, thậm chí trong đó có rất nhiều nam nhân thô kệch -- Không phải bọn họ muốn thưởng thức đệ nhất mỹ nam tử Đại Diễm rốt cuộc đẹp đến cỡ nào, chỉ thuần túy là xem náo nhiệt, dù sao mọi người đều đang trong cảnh ăn no rửng mỡ.
Liễu Xử Nữ bước vào một quán rượu dưới ánh mắt vạn chúng vây quanh. Chủ quán đương nhiên là kẻ có đầu óc, từ giây phút Liễu nhị công tử bước chân vào cửa, ông ta đã biết cơ hội phát tài của mình đến rồi! Vì thế vội ra lệnh người làm đóng cửa lại, ngăn trở hết những ánh mắt tò mò bên ngoài, chỉ chuyên tâm phục vụ một mình y, lại không chê phiền toái mà dọn ra một lúc mười tám đàn rượu ngon quý nhất đắt nhất. trong tiệm
Hương thơm nồng nặc xông thẳng lên đại não, Liễu Xử Nữ chưa uống mà đã ngà ngà say. Y cẩn thận nhấm nháp chọn lựa, cuối cùng chọn ra hai loại, một vò cay nồng như nắng gắt vùng Tây Bắc tung hoành trong cuống họng, một vò khác dịu nhẹ hơn, vị cũng ngọt hơn.
Ông chủ tiệm nhanh tay dán kín rượu lại: "Liễu nhị công tử không cần tự mình mang đi, ta sẽ sai người đưa đến tận Bạch Hạc Sơn Trang."
Song Ngư buồn bực hỏi: "Chỉ có hai vò rượu bé tí mà ông cũng chịu giao tận nhà?"
Ông chủ cười nói: "Vốn ta phải đi giao hoàng tửu ngâm thuốc cho sơn trang, vừa lúc đi luôn một chuyến."
Song Ngư không hỏi nữa, trả tiền xong liền cùng Liễu Xử Nữ ra cửa: "Công tử, bây giờ chúng ta về nhà?"
"Không về."
"Hả?"
"Lại đi dạo đi."
Liễu nhị công tử xòe ngọc phiến, rất hứng thú đi từ thành đông sang thành tây, lại đi từ thành nam lên thành bắc.
Song Ngư sợ đến ngây người, về đến thành Bạch Hạc rồi, lại không cần vất vả khám bệnh nữa, vì sao công tử vẫn cần mẫn thế, đáng lẽ phải biến trở về thành con sâu lười đến mức ra sảnh ngoài ăn cơm cũng ngại mệt như xưa mới đúng chứ?
Liễu Xử Nữ đúng thật là không thấy mệt, y muốn xem thử trong mấy năm mình luôn đi vào cõi thần tiên này, thành Bạch Hạc đã có thay đổi ra sao, tương lai còn phải dẫn Kiêu Vương điện hạ dạo nơi này nơi nọ, làm hết phận sự hiếu khách của chủ nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ YếtXử Ver ] Gió lớn có chốn về
HumorChuyển ver Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Hoan hỉ oan gia, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Giang hồ ân oán , 1v1 Vương gia dũng mãnh thiện chiến tính tình ấu trĩ (công) x Cô...