Chương 20-1

59 17 1
                                    

Ngu Tri Bạch từng nói đầu lưỡi của Thưởng Nam rất đẹp, mỏng manh mà đỏ thắm.

Ngón tay của Trương Cẩu vẫn còn dừng lại trên cằm của Thưởng Nam, đầu ngón tay lưu luyến mà mơn trớn. Cậu ta tất nhiên rất muốn, rất muốn...nhưng cuối cùng, cậu ta chỉ kéo Thưởng Nam vào lòng. “Nó đến sẽ xé nát tôi mất.”

Dù gì đi nữa, cậu ta cũng chỉ là một cái vỏ chứa.

“Tôi không thể kiếm gì cho cậu ăn được.” Trương Cẩu ôm lấy Thưởng Nam đang lạnh như băng nói, “Cũng không thể giúp cậu ấm hơn chút nào.”

Bởi vì nó là thứ bẩn thỉu và tối tăm nhất trên thế giới này.

Thưởng Nam không biết trong lòng Trương Cẩu nghĩ gì, theo những gì cậu biết từ số 14, Ngu Tri Bạch chính là Trương Cẩu, Trương Cẩu cũng chính là Ngu Tri Bạch, cả hai đều là người giấy.

Khác biệt ở chỗ, Ngu Tri Bạch cao cấp hơn.

“Ồ, tôi vẫn còn một thanh sô cô la.” Trương Cẩu khó nhọc móc ra từ trong túi một thanh sô cô la đã bị nghiền nát, loại sô cô la mấy đồng bán ở cửa hàng tạp hóa, mùi sữa công nghiệp. Cậu ta bẻ một miếng nhỏ, đưa cho Thưởng Nam ăn.

“Ngu Xá." Trương Cẩu đột nhiên nói, giọng cậu ta khàn đặc mà trầm thấp. Nếu không có Ngu Tri Bạch, những điều cậu ta nghĩ mãi mãi chỉ xoay quanh mấy chuyện đó. “ Ngu Xá là mẹ tôi. Bà thích mặc đồ đỏ, bị ba tôi bỏ rơi. Sau đó, bà cùng bà ngoại nuôi tôi khôn lớn.”

“Bà ấy có rất nhiều người theo đuổi, giàu có, nghèo khó, già có, trẻ có, xấu có, rất xấu, vô cùng xấu, họ cũng chẳng ngại việc Ngu Xá mang theo tôi, nhưng bà ấy đều từ chối. Bà ấy cảm thấy sống cùng tôi và bà ngoại là đã rất hạnh phúc rồi.”

“Nhiều người mắng bà ấy, mắng sau lưng, thậm chí mắng trước mặt. Cậu đoán được mà, họ luôn dùng những lời đó để mắng phụ nữ,” Trương Cẩu nhìn xa xăm, ánh mắt bình thản nhưng tối tăm. “Tôi đã bị bắt nạt rất nhiều, từ khi còn học mẫu giáo, họ thậm chí còn dùng kim chọc vào lưng tôi, ngay cả giáo viên cũng ghét tôi. Mỗi lần tiễn tôi ra khỏi cổng trường, họ đều đẩy mạnh tôi một cái.”

“Họ thật xấu xa, Ngu Xá chết rồi, họ vẫn còn muốn vén áo bà lên để xem. Không ai cứu tôi cả. Bà ngoại chạy đến bệnh viện tìm mẹ tôi trước, bà khóc rất lâu rồi mới nhớ ra còn có tôi.”

“Bác sĩ nói không cần cứu tôi nữa, khi đó tôi chưa chết, nhưng đôi mắt tôi đã bị móc ra. Bà ngoại cõng tôi về, hôm đó trời mưa. Bà để Ngu Xá lại bệnh viện, chỉ cõng tôi về.”

“Tôi nghĩ đó là lần cuối cùng bà ngoại yêu thương tôi nhiều như thế.”

“Không có taxi, mà chúng tôi cũng không có tiền. Bà ngoại cõng tôi đi hơn một tiếng đồng hồ. Vừa đi vừa mắng, mắng Ngu Xá, mắng tôi, mắng taxi, mắng trời bất công. Vừa mắng bà lại bật khóc.”

“Bà ngoại đặt tôi nằm trên đất, thắp hương, đốt giấy, dùng máu của mình bôi lên trán tôi, sau đó bắt đầu làm người giấy, bà làm một người giấy giống hệt tôi. Ngày hôm sau, tôi biến thành nó, còn nó biến thành tôi.”

“Bà ngoại bảo tôi ở nhà, bà một mình đến bệnh viện lần nữa. Sau này tôi mới biết bà đã làm gì. Bà đến làm loạn ở bệnh viện, sau đó tìm cảnh sát, rồi lại đến tìm người đã đâm chết Ngu Xá, bà làm loạn đến khi lấy được một triệu. Bà nói, Ngu Xá không thể chết vô ích như vậy.”

[Đam XN] Bạn Trai Tôi Không Phải Là NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ