Sáng hôm sau, cậu và hắn rời khỏi Sydney trở về Sài Gòn. Quang Anh quả thực vừa xuống máy bay đã lôi cậu đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Tất nhiên là chuyện này không thể để cho lão gia Hoàng biết, nếu không cha cậu sẽ nổi trận lôi đình.
Sau khi vết thương lành hẳn, Quang Anh đã đến gặp lại cha mình. Suốt mười năm nay, hắn không mấy lần gặp Nguyễn Quang Hùng, hai cha con gần như cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Ngọc Anh cũng đã khuyên hắn trở về xin lỗi cha nhưng Quang Anh chưa bao giờ là nghe lời. Ngày hôm nay là vì cậu nên mới đến gặp cha nhưng không phải là để xin lỗi mà là để thương lượng.
Mấy năm nay, tuy rằng Nguyễn gia vẫn nắm vững vị trí là tập đoàn hùng mạnh nhất Châu Á nhưng vị thế của Quang Hùng trong tập đoàn đã có phần giảm sút. Vì ông không có người thừa kế nên các cổ đông có phần nghi ngại.
Lúc đầu khi nhìn thấy Quang Anh, ông tất nhiên vẫn còn rất giận ra lệnh đuổi đi. Nhưng hắn lại ngang nhiên ngồi xuống trước mặt cha, thong thả nhả ra từng chữ.
"Thưa cha, con muốn được quay lại thừa kế tập đoàn"
Nghe hắn nói, ông lão liền bật cười nhạt nhẽo sau đó giận dữ nói.
"Anh xem tôi là cái gì? Anh nghĩ bản thân mình là ai? Muốn vứt bỏ mọi thứ rồi bây giờ lại muốn nhận lại. Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?"
"Cha sẽ đồng ý" Đôi môi ranh mãnh cong lên, chắc nịch lên tiếng.
"Anh dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?"
"Bởi vì trong chuyện này cha cần con hơn là con cần cha"
Quang Hùng lại bật cười, lạnh lùng mở miệng.
"Nực cười! Anh dựa vào cái gì mà dám nói tôi cần anh?"
"Thưa cha, suốt mười năm nay trong ngoài Nguyễn thị vì biết cha không có người thừa kế, sức khoẻ của cha lại có phần nhiều giảm sút nên đã có một số kẻ lăm le vị trí chủ tịch của cha không phải sao? Trong các cuộc họp đại cổ đông, lời nói của cha cũng không còn trọng lượng như trước nữa. Vì vậy con nghĩ nếu như con có thể lấy lại quyền thừa kế, đối với cha là lợi chứ không có hại"
"Chỉ vì điều này mà anh nghĩ tôi cần đến anh sao? Tôi cho anh biết vị trí người thừa kế này có hàng vạn người muốn, tôi có thể dễ dàng kiếm một người khác thay thế anh. Với cái loại con nghiệt tổ nghiệt tông như anh tôi không cần đến làm gì" Ông nhướn mày.
Lần này hắn lại cười nhạt, nói.
"Thưa cha, giống như lời cha nói, con là đứa con nghiệt tổ nghiệt tông nhưng xét cho cùng thì con vẫn là đứa con do chính cha sinh ra. Nếu như thực sự cha muốn kiếm một người thừa kế khác để thay thế vậy thì tại sao suốt mười năm nay cha lại không làm? Con nghĩ lý do là gì thì cha cũng đã hiểu. Con muốn trở về thừa kế Nguyễn gia là để giúp sức cho cha giữ vững vị trí của mình. Mong cha hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng, có con là điều bất lợi hay có lợi"
Ông lão trước mặt gương mặt khẽ nhăn lại, cau mày nhìn hắn. Hừ lạnh một cái. Quang Hùng thật sự không thể không thừa nhận hắn nói quả thật không sai. Ông quả thực rất cần một người thừa kế, một người có thể củng cố vững chắc vị trí chủ tịch của ông.
BẠN ĐANG ĐỌC
[RhyCap] Dạy dỗ vị hôn phu
FanfictionRhyCap ver Cậu - Hoàng Đức Duy à một tuýp người lạnh lùng, một thiếu gia kiêu ngạo Là một người mà ở cái tuổi 17 đã sỏi đời hơn rất nhiều. Sinh ra trong một gia đình giàu có, danh giá và quyền lực từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ cẩn thận, được nhào nặn...