Jimin năn nỉ nửa ngày, rốt cuộc Jungkook cũng đáp ứng cậu sẽ không khắc chữ lên gậy bi-da, cũng sẽ không đặt gậy trong tủ kính chống đạn có tia laser báo động.
Jimin nói đến miệng khô lưỡi khô: "Cho dù có một ngày nhà chúng ta thật sự gặp trộm, hắn cũng sẽ không có hứng thú với một cây gậy gỗ, nhưng... Nhưng nếu ngài đem cây gậy bi-da này bảo vệ kĩ càng như vậy, ăn trộm có thể sẽ cho rằng đây là thứ mà Joe Davis(*) đã dùng, hắn cho dù không trộm vàng bạc cũng sẽ lấy bằng được cây gậy này, thiệt đó! Ngài phải tin tôi!"
(*) Joe Davis (1901 - 1978): tay chơi bi-da chuyên nghiệp người Anh. Là tượng đài trong làng bi-da kể từ những năm 1920. Ông đã 15 lần vô địch thế giới trong giai đoạn 1927 đến 1946. (Theo Wikipedia)
"Cho nên việc này hoàn toàn không cần thiết, hơn nữa tôi cảm thấy, đặt ở thư phòng cũng không tốt." Jimin uống một ngụm nước trái cây nhuận họng, tiếp tục nói, "Tôi mới vừa nghĩ ra một vị trí tốt cho nó, là gara nhà chúng ta! Đặt ở gara, không bị ánh mặt trời chiếu tới, không dễ dàng bị cũ đi, thời gian bảo tồn càng được lâu! Ngài thấy thế nào? Tôi có một hộp đựng gậy tốt lắm, lúc về tôi sẽ tìm lại, dùng để đựng cái này, được chứ?"
Jungkook nhịn cười đến vất vả, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng không thèm quan tâm: "Thói quen được một tấc lại muốn tiến một thước này, xuất hiện từ khi nào vậy?"
Jimin ấp úng,Jungkook lại không muốn cứ nói mãi đề tài này, giải quyết dứt khoát: "Sẽ không đặt trong tủ kính, nhưng vẫn sẽ đặt ở thư phòng, chuyện này tôi đã quyết, không cần nói đi nói lại."
Jimin vẫn nhỏ giọng nói: "Ngài để trong thư phòng làm gì chứ, nếu người khác thấy..."
Không sợ mất mặt sao?"Một công đôi việc thôi. Bây giờ chỉ để trang trí, về sau khi cậu lên đại học không ở nhà, thì ngắm nó nhớ người." Jungkook cười, "Tôi thích trang trí thư phòng như vậy đó, người khác nghĩ gì có làm sao? Đồ đạc trong nhà, ngoại trừ cậu, còn ai có thể ý kiến ý cò?"
Jimin chỉ nghe thấy một câu "về sau khi cậu lên đại học không ở nhà", trong lòng đột nhiên nóng lên, cậu nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Tôi lên đại học cũng không rời nhà đâu."
Jungkook nhướng mày: "Vào đại học mà ở nhà?"
"Cũng không biết thi có đậu hay không, với cả... nếu tôi ở lại trường, cùng ngài ở riêng, để người khác thấy không biết bọn họ lại nói cái gì." Jimin tưởng tượng hình ảnh Jungkook đứng trong thư phòng, nhìn gậy bi-da mà nhớ cậu, thấp giọng nói, "Ngài ở nhà một mình, rất giống người già neo đơn, rất thê lương..."
Gân xanh trên thái dương Jungkook nhảy tưng tưng, mỉm cười lặp lại: "Người già neo đơn?"
Jimin nhận ra mình vừa đạp trúng chỗ đau của Jungkook, vội sửa miệng: "Không phải, tôi có nói như vậy hả? Chắc chắn là không có..."
"Ngài đừng nghĩ oan cho tôi..." Jimin cúi đầu, héo úa nói, "Dù sao thì tôi cũng sẽ không ở lại trường, tôi nhất định sẽ chọn trường ở đây, nên không cần phải ở lại. Nếu xa nhà, cùng lắm thì buổi sáng ra khỏi nhà sớm, tôi cũng không ham ngủ."
Jungkook cười: "Lưu luyến gia đình đến vậy?"
Jimin nhìn Jungkook, môi giật giật, không trả lời.
Không phải lưu luyến gia đình, là luyến(*) ngài.
(*) Chữ "luyến" này chính là chữ "luyến" trong "lưu luyến" (không nỡ rời xa), và cũng là chữ "luyến" trong "luyến ái" (yêu đương) nữa.
"Tùy cậu thôi, không muốn ở lại trường thì không ở." Jungkook suy nghĩ rồi nói, "Không cần phải dậy sớm đi học, tôi cũng không bắt buộc phải ở nhà này. Tới lúc đó... đến khu vực trường học của cậu, mua một căn thích hợp."
Jimin cúi đầu cười toe, khóe miệng kéo đến mang tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
💜🐰 KookMin 🐥💛 - Kết hôn
Short StoryCâu chuyện được viết ở thời hiện đại giả tưởng, lấy bối cảnh ở đất nước được cho phép kết hôn đồng tính. Cũng vì muốn sự nghiệp phát triển hơn nữa mà Jeon Jungkook cưới Park Jimin - cậu nhóc nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, vừa mới trưởng thành. Vì không...