Nên nói như thế nào đây, nên miêu tả ba ngày này ra sao?
Tôn Dĩnh Sa uống một ngụm cà phê trước mặt, nuốt trọn vị đắng, nhưng điều cô kể ra còn đắng hơn.
Ngày thứ ba đếm ngược, cũng là ngày đầu tiên trở về nước, đội ngũ chủ lực đến Tổng cục Thể thao, rồi ai về nhà nấy, bắt đầu kỳ nghỉ.
Vương Sở Khâm lái xe trong im lặng suốt quãng đường, không nói một lời. Tôn Dĩnh Sa cũng không đến mức ngốc nghếch, cô không rõ tại sao Vương Sở Khâm lại như vậy, nhưng cô đã nhìn thấy tin nhắn bị thu hồi kia, có lẽ điều này liên quan đến chuyện đó.
"Anh, anh nhắn gì cho em trên WeChat vậy?" Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại lên, lắc lắc ra hiệu.
"Không có gì đâu." Vương Sở Khâm nhìn thẳng về phía trước, nét mặt có chút không vui.
"Em chưa kịp xem thì anh đã thu hồi rồi, có phải anh có bí mật gì không thể nói không!" Tôn Dĩnh Sa cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng, cô cũng hiểu vì sao bầu không khí lại trở nên như vậy.
Tôn Dĩnh Sa, em đang giả vờ không biết, người có bí mật không phải là em sao?
"Không có, chỉ là định nhắn cho Lưu Đinh, nhưng lại gửi nhầm cho em thôi." Vương Sở Khâm giải thích.
Vương Sở Khâm, anh có phải đã quên rồi không, Tôn Dĩnh Sa từ đầu đến cuối luôn là người anh ghim tin nhắn trên cùng, làm sao có thể gửi nhầm được?
Tôn Dĩnh Sa nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi yên trên ghế phụ và im lặng mân mê ngón tay.
Cô cũng biết rằng thời gian đó sắp đến, thời gian mà họ đã hẹn trước sắp đến. Nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa nhìn rõ bản thân, điều này khiến cô quyết tâm hơn. Lần này, cô nhất định phải tự mình suy nghĩ kỹ càng, thật sự nghiêm túc nghĩ về mọi thứ, để có thể hiểu rõ bản thân và nhìn rõ mối quan hệ vốn dĩ nên tiến triển một cách tự nhiên này.
Nhưng Tôn Dĩnh Sa biết rõ hơn ai hết, cô chỉ có thể kết hôn với Vương Sở Khâm.
Khi Vương Sở Khâm về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng làm việc. Tôn Dĩnh Sa không biết tại sao anh ngày nào cũng ở lỳ trong đó, anh chỉ nói là đang xem lại băng ghi hình các trận đấu hoặc sắp xếp một số tài liệu.
Vương Sở Khâm cẩn thận khóa cửa phòng làm việc lại, Tôn Dĩnh Sa đang tắm, không để ý đến hành động của anh.
Vương Sở Khâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn ra ngoài, mặt trăng ngày càng tròn hơn. Anh thầm ước tính, có lẽ khi trăng tròn, cô ấy sẽ quay lại bên anh.
Vương Sở Khâm mở cuốn sổ ra, anh đang tìm kiếm, tìm kiếm những khoảnh khắc trong suốt một tháng qua khiến Tôn Dĩnh Sa vui vẻ. Anh nhận ra rằng trong suốt tháng này, những điều khiến cô vui vẻ đều là những việc rất nhỏ. Nhỏ đến mức chỉ là hai người cùng ngồi ở cửa để mang giày, nhỏ đến mức chỉ là chiếc bánh mà Vương Sở Khâm tiện tay mua về cho Tôn Dĩnh Sa khi về muộn sau buổi tập. Tất cả đều là những điều Vương Sở Khâm không hề chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tôn Dĩnh Sa tắm rất nhanh, sau đó cô đi ra phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Vương Sở Khâm đâu. Cô nhìn thấy cánh cửa đóng chặt. Tôn Dĩnh Sa gõ cửa, Vương Sở Khâm liền đặt cuốn sổ vào ngăn kéo, rồi mở máy tính lên, hiển thị màn hình các trận đấu.