Chương 2

1.1K 40 2
                                    

Bắc Kinh

Tôn Dĩnh Sa chầm chậm dạo bước dưới tòa nhà, cô không muốn về nhà – ngôi nhà từng thuộc về cô và anh. Cô biết hôm nay Vương Sở Khâm sẽ rời đi, họ đã thống nhất điều đó từ một tháng trước, nhưng cô không biết Vương Sở Khâm sẽ đi đâu.

Bước chân của Tôn Dĩnh Sa dừng lại trước cửa hàng tiện lợi. Hôm nay trời khá lạnh, nhưng cô vẫn đẩy cánh cửa kính – cánh cửa mà bao lần trước đây khi cô khoác tay Vương Sở Khâm, anh luôn là người mở cửa để cô vào trước.

Nhìn vào tủ lạnh với đủ loại kem, nếu là trước đây, chắc chắn Tôn Dĩnh Sa sẽ nhảy cẫng lên chọn lấy, rồi bị Vương Sở Khâm lần lượt gạt bỏ. Bây giờ thì không còn ai cấm cô nữa, cô có thể tự do ăn những thanh kem lớn, thậm chí có thể ăn vài cái liền một lúc.

Tôn Dĩnh Sa từ từ mở cửa tủ, bỏ qua những loại kem cô thường thích ăn, lục lọi tìm kiếm, và cuối cùng cô cũng thấy thứ mình muốn: kem hương hoa nhài – một trong số ít loại kem mà Vương Sở Khâm thích. Ngày đó, anh thường nói đó là "danh phận" của anh. Nhưng Tôn Dĩnh Sa không thích ăn, vì khó khăn lắm mới được ăn kem, mà phần vỏ lại chiếm nhiều như thế.

Sao hôm nay đột nhiên lại muốn ăn nhỉ? Cô cũng không biết.

Tôn Dĩnh Sa ngồi trên băng ghế dưới lầu, vô thức chừa lại một chỗ trống. Xin lỗi, quên mất, anh đã rời đi rồi. Cô nhìn chỗ trống mà thẫn thờ. Biết bao nhiêu buổi tối sau bữa ăn họ từng ngồi đây tâm sự cùng nhau, không thể đếm xuể.

Cô lấy lại tinh thần, xé vỏ kem ra, cắn một miếng thật lớn, lạnh đến mức đau cả răng. Nhưng chẳng còn ai xoa đầu bảo cô ăn chậm lại nữa. Vương Sở Khâm, lớp vỏ này khó ăn quá, anh có thể quay lại giúp em ăn được không?

Thôi vậy, Vương Sở Khâm, anh đừng quay lại nữa.

Không ăn thêm nữa, Tôn Dĩnh Sa chỉ ngồi im lặng, chờ kem tan chảy, chờ mặt trời lặn, chờ những đứa trẻ đang chơi đùa bị cha mẹ gọi về ăn cơm. Cô nhìn từng đứa trẻ được cha mẹ gọi về, nhưng chẳng có ai gọi cô về nhà cả.

Tôn Dĩnh Sa dụi mắt, cay xè.

Cô ném cây kem tan chảy vào thùng rác, tiếp tục chầm chậm bước đi. Cô muốn đi thật chậm, càng chậm càng tốt. Cả ngày hôm nay cô đã cố gắng tập luyện để không nghĩ ngợi, nhưng luôn có khoảnh khắc cô lại một mình.

Nhập mật mã: 20200109 – mật mã suốt tám năm không thay đổi, là ngày họ đến với nhau.

Bàn tay yếu ớt đẩy cánh cửa. Vào nhà, một chiếc đèn nhỏ vẫn sáng, là do Vương Sở Khâm để lại.

Vương Sở Khâm, em biết phải nói gì với anh đây? Tại sao anh lại chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho em như vậy? Có phải vì anh rời đi và biết em sẽ sợ khi về một mình, nên mới đặc biệt để lại chiếc đèn này, đúng không?

Tôn Dĩnh Sa đóng cửa lại, bật đèn lớn trong phòng khách. Bóng đèn ấm đã cháy mất rồi – cái bóng đèn lạnh lẽo suốt tám năm không bao giờ dùng đến, cuối cùng lại được bật lên vào ngày anh rời đi.

May mà anh ấy đã đi, nếu không, anh ấy sẽ không thích cái đèn ánh sáng lạnh này.

Không đúng, nếu anh ấy chưa rời đi, chắc chắn anh sẽ thay một bóng đèn mới với ánh sáng ấm áp.

Một Đoạn ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ