03. Phương châm giáo dục của ảnh

360 29 7
                                    

Đôi mắt anh nhìn về phía cầu thang, nơi em vừa đi qua vài phút trước. Không phải vài phút nữa, đã ba mươi phút trôi qua rồi. Cái nồi thịt hầm trong bếp đã bắt đầu sôi, Thạc vặn nhỏ lửa, để nó rệu ra dần. Anh để cái nồi thịt ở đó, cài đồng hồ sau nửa tiếng nữa rồi cũng đi lên bệ cầu thang.

Ngôi nhà ấy có duy nhất một cái cầu thang nằm chễm chệ giữa nhà rồi rẽ sang những lối hành lang khác. Thạc bước lên bằng những bước chân thật nhẹ, khẽ tới mức anh để người ta hiểu lầm mình đang sợ một điều gì đó, mà phải rón rén từng bước như kia. Cũng bởi cái thói đi không ra tiếng ấy, khoảnh khắc mở cửa phòng làm việc, anh đã vào trong hơn một phút rồi, Lam em mới giật mình thoang thoát phát hiện ra.

- Anh hai hù em hả?

Căn phòng sáng trong ánh lam chiều, cái đèn trần chiếu rọi một cách qua loa. Có lẽ nó thích cái sự tối tăm của căn phòng được ôm trọn bởi những tủ sách cao này, cho nên nó chẳng bật nổi một cái đèn tử tế hay chăng? Anh Thạc không đáp lời, đành hanh đi qua bật đèn cho sáng sủa trước cái nhíu mày không quen của nó.

Bật đèn lên rồi mới thấy cho tỏ tường. Một căn phòng làm việc đầy sách vở như một cái thư viện nhỏ, gọn gàng và tinh tế. Cái sắc màu trầm buồn của gỗ và sáng tươi của sách trên kệ ấy bao giờ cũng làm hài lòng con mắt của anh. Ở giữa phòng có đôi dãy bàn học màu gỗ lim bóng, những cái ghế con con cũng để cho ngay ngắn từ bao giờ. Đối diện hai dãy bàn ấy là cái bảng trắng dài, rất dài, nằm lệch phía sau một chiếc bàn làm việc lớn, cái nơi anh Thạc thường hay ngồi cuộn lại và tay xoa xoa cốc nước ấm trong những chiều đông rét buốt. Bây giờ anh cũng ngồi đó, đưa mắt nhìn Lam em ở phía mình thật xa.

Đứng từ cửa, nhìn về bên trái cũng có một tủ sách cao và như phủ trọn một mảnh tường. Nơi có một bộ bàn ghế vừa người Lam em, một cái bảng trắng nhỏ và những chồng sách nằm trên đất. Khu ấy là khu tự học của nó. Những khi anh hai có lớp dạy, nó cũng cần phải học thì nó sẽ im lặng ngồi ở đây, không ồn ào, không lên tiếng. Một nơi đủ xa với hai dãy bàn kia cho nó đủ khoảng cách mà giữ cho mình một không gian học hành thật riêng tư.

Bây giờ, nó đang đứng ở chiếc bàn của chính mình, cách xa bàn làm việc của Thạc mười bước chân. Nó đứng xa như vậy, không phải vì nó sợ, mà vì vốn dĩ chỗ này đã là chỗ đứng của nó mỗi lần anh hai muốn phạt nó một lần ra trò.

Lúc anh Thạc ngồi bên bàn của mình, phía Lam em đã nghĩ câu đầu tiên anh nói sẽ là "Lại đây" hay tương tự như thế, vậy mà cái vấn đề đầu tiên Thạc lên tiếng sau một hồi nhìn ngắm chung quanh lại là:

- Mỏi chân chưa?

Một câu hỏi hết sức tầm thường, Lam đã đánh giá như thế. Nó khẽ lắc đầu nhưng rồi gật đầu ngay sau đó. Cảm tưởng rằng, nó phủ nhận là nó nói dối, nhưng nó thừa biết mình đang ở thế nước cao hay thấp mà có quyền kể khổ cho bản thân. Nhưng rồi nó nghĩ lại, phải thành thật chớ, người trước mặt mình có phải ai xa lạ đâu mà nghĩ nhiều và kĩ càng như thế.

- Lam mỏi lắm rồi ạ.

Nhỏ thành thật khai báo làm anh Thạc thoáng phì cười. Anh giơ tay, vẫy nhẹ gọi nó qua chỗ mình. Chờ đến lúc nó ngay ngắn trước mặt mình, Thạc khẽ nhìn về phía sau, cái nắng chiều yếu ớt rọi trên một mảnh sàn nhỏ xíu, và ngay đằng trước là đứa em chộn rộn không yên được của mình. Anh Thạc xoa nhẹ mu bàn tay rồi nghiêm túc hỏi:

TRONG VƯỜN LỘNG GIÓWhere stories live. Discover now