Tần Tiểu Mãn chỉ xem lời Đỗ Hành nói bán cho nhà khác là lời nói dối cho qua chuyện, cậu gượng cười. Cậu thấy áy náy, nhân lực của tá điền cũng đã dùng, củi lửa cũng đã đốt, cuối cùng lại không thu được gì, cảm giác như lòng tốt lại gây ra chuyện xấu.
Mùa thu hoạch sắp đến, lại tốn công sức vào việc này, trong lòng cậu thấy khó chịu. Vì vậy, cậu không cam lòng mà dò hỏi kỹ càng, muốn biết vì sao vị hương thân kia lại nuốt lời. Hỏi ra mới biết nhà hương thân họ Mạnh, có một người cháu trai tên là Mạnh Hoài Thiện.
Tiểu Mãn không hiểu có cháu trai thì có gì không đúng, tự nhiên cũng không biết Đỗ Hành và người này có xích mích gì. Nghe Đỗ Hành nói, lúc này mới biết tám phần là bị người ta giở trò, không nhịn được tức giận mắng: "Người này sao lại nhỏ nhen như vậy, chỉ vì tranh luận vài câu với bạn học mà lại chơi xấu, nếu sinh ra ở thôn quê này, người ta có thể nói xấu sau lưng hắn, chẳng phải hắn ta sẽ chỉnh đốn cả làng hay sao!"
Đỗ Hành cũng không ngờ bàn tay lại vươn dài đến tận đây, nhưng loại chuyện này đối với nhà giàu có kia chỉ là việc nhỏ, nhà này không mua được tre, thì bán cho nhà khác là được. Đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại lại có thể tùy ý làm hại công sức lao động của nông hộ. Hắn an ủi: "Đừng bận tâm đến loại người lòng dạ xấu xa này."
Tiểu Mãn mắng xong, lại không khỏi xót xa cho Đỗ Hành, sớm biết là phải đi con đường đọc sách khoa cử, đã không nên để hắn ra phố bán hàng rong, làm những việc bị người ta coi khinh. Cậu thì không sao, vốn là con nhà nông thô kệch, cũng không sợ người ta cười chê. Cuối cùng lại khiến người ta lấy những chuyện này ra chế giễu coi khinh Đỗ Hành.
"Sao đệ lại nghĩ như vậy, trước tiên ta không hề cảm thấy việc bán hàng là mất mặt; thứ hai, cũng chính là nhờ việc buôn bán mà ta mới được Mục sư huynh và Hướng phu tử thưởng thức, mọi việc không thể nào lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió."
Tiểu Mãn mím môi, trong lòng dù không vui nhưng cũng chấp nhận lời nói của Đỗ Hành. Mà trước mắt là tập trung giải quyết số tre kia. Đỗ Hành đưa ra phương án giải quyết, hai chữ – làm giấy.
Người đời chuộng đọc sách làm quan, lập nghiệp phát tài, thiên hạ này tuy người thực sự làm quan chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người đọc sách lại nhiều như cá vượt sông. Một khi đọc sách, sẽ liên quan đến viết chữ, làm văn. Mà truyền bá chữ nghĩa cần có vật dẫn, giấy chính là vật không thể thiếu của người đọc sách. Đỗ Hành từ khi đọc sách, lúc đầu dùng giấy còn lại của Tần tiên sinh khi còn sống, sau tự mình đến cửa hàng sách mua, mỗi lần đều tốn mấy chục đến cả trăm văn. Một khi đã làm ra, thì không lo không có chỗ tiêu thụ, cho dù có tệ đến đâu, cũng có thể tự mình sử dụng, như vậy nhà cũng tiết kiệm được khoản tiền mua giấy.
Tiểu Mãn rất tán thành cách nói của Đỗ Hành, giấy chắc chắn bán chạy nếu có thể làm ra. Tiền đề vẫn là kỹ thuật này, nếu có thể sản xuất, sau này mở một cửa hàng nhỏ cũng chưa biết chừng. Thấy cậu không phản đối, hắn nói rõ hơn: "Chỉ là kỹ thuật làm giấy phức tạp, lại tốn thời gian, nhất thời sẽ không thấy được hiệu quả."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM - EDIT]Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi! - Đảo Lý Thiên Hạ
General FictionVăn án Đỗ Hành xuyên không trở thành một tên què, một tên què bị một ca nhi hung dữ nhặt về làm chồng. Ca nhi (hung dữ): "Chân ngươi có vấn đề thì đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi, ngoan ngoãn làm chồng ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đói." Đỗ...