Tiểu Thời Đại 1 - Chương16 (hết tập 1)

935 8 1
                                    

Chương 16
Ánh đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn đang quay.
Ánh đèn không ngừng rọi luồng ánh sang đỏ sậm khủng khiếp lên mặt Cung Minh. Khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, mỗi lần bị ánh sáng đỏ chiều vào, lại làm lộ ra một nỗi tuyệt vọng khiến người ta cảm giác hãi hùng.
Tôi không chịu được áp lực đè nặng như thế sắp nghiền vụn từng đốt sống lưng mình trong hành lang, liền đi ra quầy cà phê trong phòng nghỉ của bệnh viện. Ở đó, tôi gặp Kitty đang giúp Cung Minh pha cà phê.
Tôi không biết nói gì với cô ấy. Tôi cầm một cái cốc giấy nhỏ, xé một túi cà phê hòa tan Nestle rẻ tiền, đổ vào cốc, sau đó đổ nước nóng vào.
Kitty cất cà phê và sữa cô mang theo vào chiếc túi LV never full  của mình. Năm ngoái kiểu túi được quảng bá là "có thể mang gọn một em bé bên trong" đang thịnh hành, đặt hàng cả Thượng Hải đều không có, Kitty dùng tên Cung Minh tự đặt cho mình một chiếc, còn dọa tôi nếu dám kể ra thì sẽ đâm bút máy vào ngực tôi
Cô xoay người lại cầm cà phê nói với tôi: "Có phải cô thấy ngày tận thế đã tới?"
Tôi gật đầu, mắt đỏ lên.
Kitty nhìn tôi ánh mắt thông cảm: "Cô nhầm rồi, sự thực nếu cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bảo chúng tôi, Sùng Quang qua đời rồi, hơn nữa đối với một cuộc phẫu thuật tỉ lệ thành công chiếm 15%, thì điều đó rất bình thương – lúc ấy mới là ngày tận thế".
Kitty bỏ mặc tôi đang đờ đẫn, quay người đi ra. Trước khi mở của cô quay đầu giang tôi một phát kiếm cuối cùng: "Cô biết sung Quang vì cô mà làm cuộc phẫu thuật này, đúng không? "
Lúc Cố Ly đến bệnh viện một lần nữa, ở đây vẫn chẳng có thay đổi nào cả vẫn núi non hồ nước đẹp tựa như mô hình, vẫn rung rộng mệnh mông như thể tồn tại từ thời viễn cổ. Nó chậm rãi bước đến bên hồ nước, mấy tháng trước nó đã đâm đầu xuống ở đây, lúc ấy, lúc ấy nó nghĩ thà chết theo bố cho rồi
Vậy mà vài tháng sau, hiện giờ nó đang đi trên đôi giày cao gót Dior nhỏ bé màu trắng, trầm tĩnh như một chiếc compa nhanh chóng đi đến phòng phẫu thuật. Lúc đi ngang qua một hộ lý nó còn tóm lấy tay cô ta mà hỏi một cách nghiêm khắc" "sao nền đất bờ hồ của các cô lại trơn như thế, tôi sẽ tố giác đấy"
Lúc Cố Ly tìm thấy tôi bên bờ hồ, tôi vừa từ phòng bệnh ra ngoài một lát. Đợi ở bên trong tôi cảm giác mình có thể chết đi bất cứ lúc nào. Lúc đi ra, Cung Minh ngồi trên ghế bất động, từ lúc tôi ở đây, hầu hết anh ta đều ngồi im không nhúc nhích như vậy , như một ông phỗng. Đúng, anh ta như một ông phỗng, lúc vui, lúc rơi nước mắt, lúc đau khổ, lúc đặc ý, anh ta đều như vậy cả, như một dòng sông băng đất trời đầy băng tuyết ở Bặc Cực
Bên cạnh anh ta đặt cốc cà phê cao cấp mà Kitty vừa pha. Đó là cốc thứ hai, cốc đầu tiên đã bị anh ta giơ tay hắt vào một cô y tá trẻ sợ sệt run rẩy lại hỏi xin chữ ký
Cố Ly ngồi xuống cạnh tôi, tôi ngả đầu nên vai nó, như hồi ở trường ,tối tối xem phim tôi đều dựa vào vai nó. Tôi nói tớ đói rồi, thế là nó lấy ra trong cái tui Prada cực to mới mua, một chiếc sandwich cá ngư xông khói bọc trong loại túi giấy bảo vệ môi trường cao cấp, bên trên giấy gói in toàn chữ tiếng Pháp. Tôi nói thế thì để tôi đi lấy nước, nó lại rút từ trong túi ra một chai Late của Starbucks. Cuối cùng nó tỏ ra vẻ thần bí rút trong chiếc túi ra một chiếc chăn LV mỏng, quàng lên người hai chúng tôi. Tôi nhìn nó chằm chằm, nói: "Được đấy, cậu giở nốt cái giường gấp trong túi ra đây, bọn mình ngủ một giấc."
Tôi cuộn trong tấm chăn giá tiền cao ngất ấy, nghe Cố Ly kể chuyện tin đồn Cung Minh và Sùng Quang. Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về họ hàng nhà họ, chuyện này là do lúc Cố Ly tìm hiểu về Cung Minh mới bất ngờ phát hiện ra. Người nắm giữ tập đoàn Constanly là cha Cung Minh, tên Cung Huân, nhưng thực tế ông ta dùng tên Constanly xuất hiện trog giáo trình cuả khoa tài chính tiền tệ. Còn Sùng Quang là con riêng của người vợ thứ hai của cha Cung Minh mang từ chỗ chồng cũ về, lúc mới về nhà họ Cung, Sùng Quang mới có mấy tuổi. Cung Minh từ nhở đã được nuôi dạy để trở thành một người thừa kế, học ở trương trung học dân lập tốt nhất Hoa Kỳ, sau đó vào đại học Harverd, tốt nghiệp xong lần lượt thực tập ở những công ty con của Constanly, hầu hết các kế hoạch quan trọng đều có anh ta tham dự. trong long Cung Minh, Cung Huân là một vị thần, anh ta cố sức để dành được sự công nhận từ vị thần ấy, đói với Cung Minh ngoài thành tích kinh doanh khổng lồ ra thì cuộc sống không có gì khác quan trọng. Còn Sùng Quang từ nhỏ đã có nhiều sở thích kì quặc, cực kì tinh nghịch, không thích học hành, thứ anh ấy dồn tâm huýt vào lại không đáng một xu trong mắt Cung Huân, ông ta gọi đó là "rác rưởi có giá trị thanh khoản chỉ 1%" đương nhiên mọi người đều gọi thứ đó là nghệ thuật"
Cố Ly bảo tôi ngay cả thân phận " nhà văn best-seller" của Sùng Quang cũng do Cung Minh một tay tạo nên, chỉ có điều rất ít người trong nghề biết đến. Mọi kế hoạch thương mại quảng bá của Sùng Quang, thậm chí cả phương hướng xuất bản, nội dung tiểu thuyết đều do Cung Minh thiết kế.
Hai anh em họ từ nhỏ lớn nên bên nhau, trong nhà người duy nhất Sùng Quang nói chuyện, chính là cung minh. Tất nhiên, tình cảm đối với Cung Minh của anh tuyệt đối không dưng lại ở việc "muốn nói chuyện". Nếu phải cho ra một định nghĩa chính xác thì Cung Minh chính là câu trả lời cho câu hỏi: "trên trái đất này nếu như chỉ được chọn một người có thể cùng nói chuyện, vậy em chọn ai" của Sùng Quang
Tôi nghe Cố Ly kể tràng giang lịch sử của gia tộc rối rắm nhằng nhịt như trên phim truyền hình dài tập của nhà Cung Minh , miệng không nuốt nổi miếng sandwich, hơn nữa trước đó Kitty đã cho tôi một giao nặng "Cô biết Sùng Quang vì cô mà làm cuộc phẫu thuật này, đúng không? "
Tôi không biết phải đối diện thế nào với Sùng Quang. "Anh ta lôi cậu nên giường cưỡng dâm ah?" Cố ly Nghi ngờ hỏi tôi.
"Câu đi chết đi"tôi ném thẳng giấy bọc bánh cao cấp dính toàn mỡ vào nó. Nhưng một đứa từng bị hắt bát chè đằng sau lưng như nó thì đương nhiên không thể nào trúng phải nắm giấy ném ngay trước mặt của tôi được, một lát su nó hơi do dự ấp úng nói: " Nếu như có cơ hội, ý tớ là giả sử, nếu như Sùng Quang vẫn còn sống, cậu có thể lợi dụng mối quan hệ với anh ta, để trong lúc Constamly đang thôn tính chúng ta.."
"Cố Ly!!!" không đợi nó nói hết tôi đã phẫn nộ đứng lên
Cái chăn quàng trên người rơi tuột xuống đất, dính đầy cỏ khô "OK,OK" Cố Ly kéo tôi ngồi xuống, "cứ như tớ chưa nói"
Tôi chừng mắt lườm nó ba lượt , mới chịu ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức chiếc sandwichs cá ngừ
"Tớ cũng biết tỉ lệ thành công rất thấp" Cố ly thở dài
"Đúng thế, bác sĩ nói chỉ có 15%" mắt tôi đỏ lên
"Không tớ định nói tỉ lệ cậu giúp tớ là rất thấp" Cố Lý buồn bã nhìn ra mặt hồ
Tôi rất muốn đẩy nó nhào xuống đó. "đúng thế cực kì thấp, Lâm Tiêu bảo hình như chỉ có 0,01%, tôi hằn học đáp lời
"Thật không, con số đó còn cao hơn cả tưởng tượng của tớ" Cố Ly tất nhiên độc mồm độc miệng hơn tôi nhiều.
Lúc ấy điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, là Kitty gọi, làm tôi suýt nữa không giữ nổi máy. Tôi ném cho Cố Ly: "cậu nghe đi, tớ không dám nghe đâu".
Thực lòng tôi biết, nếu lúc bắt máy nghe hấy Kitty nói với tôi răng: "Anh ấy đi rồi" chắc hẳn tôi sẽ lao thảng xướng hồ. Cố Ly nghe máy xong thì ngẳng đầu lên bảo với tôi: "đi rồi" hai mắt tôi tối sầm, ngã lộn xuống hồ
Tôi và Cố Ly bước thấp bước cao bước về phòng phẫu thuật. Trông tôi giống một kẻ điên toàn thân ướt sũng miệng không ngừng chửi rủa Cố Ly
Cố Ly chạy bên cạnh mồm không ngừng xin lỗi, nhưng tôi rõ ràng nhìn ra, nét mặt nó đang cố nín cười. Tôi biết chắc chắn giai thoại này sẽ lưu truyền đến tai Cố Nguyên, Neil, Uyển Như
Cố Ly giải thích đến lần thứ 20 với tôi rằng nó nói "đi rồi" là bảo tôi với nó cùng đi, Kitty gọi chúng tôi tới phòng phẫu thuật, bởi vì ca phẫu thuật của Sùng Quang đã kết thúc.
"Nhưng cũng phải nói là động tác nhảy xuống hồ ban nay quá nhanh, tớ chẳng kịp thò tay tóm lại nữa
"Thôi đi, tôi thấy cậu đứng trên bờ cười cứ như cậu đang xem Đường Uyển Như giành giả nhất cuộc thi ngâm thơ ý, cậu chả thò tay ra tí nào!"
Lúc 2 chúng tôi tới phòng theo dõi đặc biệt, Cung Minh đang nghe các bác sĩ dặn dò
Bác sĩ bảo Sùng Quang vẫn đang trong giai đoạn hôn mê. Nếu có thể tỉnh lại được, anh ấy có thể sống sót, ngoài ra, nếu tế bào ung thư  không di cắn anh ấy có thể thoát được căn bệnh ung thư dai dảng này. Nhưng nếu không tỉnh lại...
Tôi và Cung Minh ngồi ngoài phòng bệnh đợi Sùng Quang tỉnh lại. Cố Ly về trước. Nó ở lại cũng vô dùng, nó chỉ muốn xác định tôi không sao là tốt, nhìn dáng bước đi vội vã của nó, tôi biết chắc rang nó không nén nổi nỗi lòng mà muốn chạy ngày tới chỗ Cố Nguyên, Neil và Uyển Như để kể chuyện tôi nhảy xuống hồ, bộ dạng kích động đến nỗi không đi thẳng người nổi nữa,
Tôi quay mặt lại nhìn Cung Minh, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Sùng Quang đang nằm bên trong không động đậy, giờ đây tôi có thể hiểu được mỗi thâm tình sâu nặng giữa hai anh em nhà họ. Sùng Quang như là cậu con trai mà anh ta nuôi lớn , giống như Cung Huân đã nhào lặn nên anh ta. Anh ta theo dõi Sùng Quang từng ngày từng ngày làm theo kế hoạch của mình, trở nên mỗi lúc một trưởng thành, mỗi lúc một tỏa sang, mỗi lúc một giống nghệ sĩ trẻ lãng tử ngày xưa, đối với Cung Minh, Sùng Quang thực sự là của anh ta, là một bộ phận của anh ta
Tôi tiến lại gần rút trong túi ra 1 chiếc sandwich cá ngừ khác Cố Ly mang đến cho tôi, đưa cho Cung Minh nói: "chắc là anh đói rồi , hay là ăn một chút Sandwich cá Ngừ..."
Tôi chưa kịp nói hết đã sợ hãi im bắt, vì cái trợn mắt của Cung Minh, mặt anh tái xanh, môi run run nói với tôi: "...cá..."
 Tôi vội vàng nhét chiếc bánh vào túi, kéo chặt khóa lại"
Mấy ngày sau đó, chúng tôi sống không dễ chịu chút nào. Trên thực tế, những đám mây đen ngày càng ngày càng nặng, đùn lên một đống sầm sập trên bầu trời trên đầu chúng tôi. Tình trạng Sùng Quang không tốt nên, Anh không tỉnh lại, đường nhịp tim trên máy đo mỗi ngày một yếu. Tôi và Cung Minh lặng lẽ nhìn qua lớp của kính, anh đeo chụp dưỡng khí lằm im lìm, không có cách nào lại gần để nói chuyện cùng anh. Sắc mặt Sùng Quang trắng bệch, khuôn mặt qua mức gầy gò. Môi anh như được quét một lớp phân trắng như một số người mẫu kì quặc trong quảng cáo, không nhìn thấy một tia máu nào trên đó. Anh thở rất chậm, rất chậm, lồng ngực hơi phập phồng, lông mày anh hơi chau lại, không biết là đang mơ, hay đang chịu đựng đau đớn. Những thứ đó chúng tôi đều không thể nào biết được. Anh bị giữ ở trong một thế giới mà chúng tôi không thể nào tới được, vùng vẫy muốn quay lại, hoặc, vẫn vùng vẫy để thoát ra khỏi cái chết lạnh lẽo.
Sau khi bước vào tháng 12, cái lạnh của mùa đông Thượng Hại càng thêm rốt ráo, mưa tuyết mịt mùng hơn phủ kín thành phố. Thi thoảng xuất hiện một buổi chiều hửng nắng, khiến các quán cà phê trên phố Nam Kinh đông kín người, những chỗ ngồi ngoài trời trên thảm cỏ phia sâu sau chật ních như sàn giao dịch cổ phiếu, con người quá khát khao nắng ấm mà
Sùng Quang rồi cũng tỉnh dậy trong một buổi chiều nắng âm rạng rỡ như vậy. Lúc ấy, chúng tôi có thể vào phòng thăm anh. Như thường lệ, tôi mang đến một bó hoa tú cầu màu trắng anh thích nhất (có trời mới biết đó là cái đồ quý tộc như vậy, trước đây tôi chỉ xem trong phim ảnh thấy trong đám cưới, cô dâu luôn ôm một bó hoa đó bước trên thảm đỏ) đặt ở đầu giường anh, sau đó ngồi bên giường thẫn thờ nhìn anh. Cho đến lúc anh mở mắt ra tôi vẫn còn không biết, đờ đẫn ngồi đó, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, nhìn hàng lông mày đậm nét vì không được cắt tỉa gọn gàng mà trông càng sắc nhọn, bưỡng bỉnh, xương lông mày nhô cao, và sống mũi thanh thanh, cả đám râu dưới cằm nữa. anh chớp chớp đôi mắt hằng đầy tia máu, sau đó khẽ hắng giọng phát ra một âm thanh khàn khan mơ hồ, "hèm"

TIỂU THỜI ĐẠI - QUÁCH KÍNH MINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ