Chương 6:Quyết định bất ngờ của Mộc Miên

237 27 0
                                    

Hậm hực rời khỏi bữa tiệc, con hường Annastasia chu môi tru tréo

-Con bé ấy là ai mà dám cướp Hoàng Tử của chúng ta cơ chứ.Thật đáng ghét!

Con mập Drisella soi gương chỉnh tóc, khóe mắt không thèm liếc lấy con hường mà nói

-Có biết thì làm được gì, chắc chắn Hoàng Tử đã nhắm trúng cô ta rồi, mau an phận mà về đi!

Ấm ức nắm chặt tay thành quyền, con hường tức giận dậm chân bành bạch như đi diễu hành lên xe, ngồi kế bên mụ dì ghẻ rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Mụ dì ghẻ xem chừng nãy giờ rất tức tối, đúng thôi mà, cái mỏ chài của bà ta biến mất thì ai mà chả tức.Bà ta chỉ hận không thể đem cô gái vừa nãy ở trong đại sảnh đánh cho mấy phát, vì sự xuất hiện của cô ta mà bao công phu chuẩn bị của bà thế là đi tong.Thế nhưng, bà vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, xử lí mọi chuyện theo đúng ý bà ta

Chiếc xe ngựa của ba mẹ con vừa lăn bánh, bỗng một thân ảnh màu đỏ rực như ngọn lửa chạy vụt qua xe của bọn họ.Mụ dì ghẻ vén mành xe liền nhìn thấy cô gái tóc vàng xinh đẹp lúc nãy ở trong bữa tiệc.Sao cô ta lại chạy ra ngoài đây, đáng lí ra đang ở cùng với Hoàng Tử chứ?

Bà nghi hoặc, phẩy tay với tên phu xe

-Mau đuổi theo cô gái đó!

*

Đêm dần trở lạnh, ánh trăng sáng rỡ đã khuất sau đám mây đen đặc, tiếng lá cây rì rào và những ngọn gió lạnh lẽ như xé toạc khuôn mặt của Mộc Miên khiến tốc độ của cô trở nên chậm hơn.

Ôi mẹ ơi, cô thật là sung mãn đi, nhìn lại đã thấy lâu đài dần xa mình hơn.Nãy giờ cắm đầu chạy không biết trời trăng gì hết, chân cũng trở nên mỏi nhừ.Có lẽ cô nên ngồi xuống nghỉ.

Để đề phòng Hoàng Tử cho lính đuổi theo, cô chui vào một bụi rậm quăng mông ngồi phịch xuống, một chút hình tượng tiểu thư khuê các khi gặp Hoàng Tử đã bay mất sạch sành sanh.Mồ hôi chảy đầy người, cổ họng khát ran cả lên.Có khi hồi nãy cô chạy còn hơn cả mấy vận động viên đô con nữa ấy chứ!

Mộc Miên để đôi giày thủy tinh tinh xảo qua bên cạnh, lấy vạt váy lau cho sạch.Đây là giày thủy tinh đấy nha, làm ra một đôi thế này không biết là tốn bao nhiêu đâu, cô phải biết nâng niu vật hiếm để lát nữa nó có mất đi cùng bộ váy thì cô vẫn còn nhớ tới nó.

Bộ váy đỏ trên người cô như dự đoán của bà tiên mau chóng tản ra nhiều ánh sáng màu xanh, tản cho đến khi bộ váy hoàn toàn biến mất trên người cô.Bây giờ cô lại trở thành Lọ Lem nô dịch của ba mẹ con nhà kia rồi.

Hồi nãy Mộc Miên cô quả là pro đi, dám từ chối lời cầu hôn cảu một vị Hoàng Tử đẹp trai phong nhã như thế, có thể khẳng định rằng nếu bọn con gái trong bữa tiệc hôm nay mà biết cô thì đảm bảo sẽ bị đánh hội đồng cho bầm dập mặt mũi ba má nhận không ra!

Đang phủi tay định đứng dậy, cái tai nhạy bén của cô liền nghe thấy tiếng xe ngựa lạo xạo dưới đường đất và dừng lại ở chỗ cô cách đó không xa.

-Sao lại mất dấu rồi?-Một giọng nói vang lên đều đều, chầm chậm bò vào thính giác của cô.Ôi trời, cái giọng mà nghe quen không thể quen được hơn-Mụ dì ghẻ ư?

Nhật Kí Làm Lọ LemNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ