Chap 6

665 48 0
                                    


Nhanh thật, 3 tháng nữa là tròn 2 năm ngày mà chính thức anh rời xa cô, ngày cả 2 bước khỏi cuộc sống của nhau. Seohyun nhận ra rằng, hóa ra cô vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục công việc mà không có anh, chỉ có điều nụ cười, niềm vui nơi cô hầu như không còn chân thật nữa, cô sống trầm lặng hơn, cả ngày chỉ biết tới mỗi công việc. Từ bao giờ bản thân lại sống giả tạo như vậy, cười vui vẻ trên ánh đèn sân khấu nhưng khi ánh đèn vụt tắt, cô lại trở nên lặng lẽ, cô không biết cô sẽ sống thế này đến bao giờ?

5 năm...10 năm...hay 20 năm nữa. Chẳng ai có thể đoán trước được tương lai nhưng cũng không ai sống thay cho cô được. Tương lai của cô là do cô tự quyết định và chọn lấy.

12h đêm, còn duy nhất mình Seohyun trong phòng tập. Sau khi luyện lại vũ đạo thêm lần nữa, Seohyun ngồi thở dốc, ánh mắt xa xăm, thẫn thờ nghĩ lại đêm quá khứ gần hai năm trước.

" Cô đứng từ xa nhìn vào trong, anh đang ngồi đó, khuôn mặt gầy đi nhiều, đôi mắt nâu sáng thu hút mọi ánh nhìn hôm nay chất chứa bao nỗi niềm tâm sự, nhìn anh, tim cô khẽ đau nhói.

Luhan bất chợt nhìn ra, vô tình 2 ánh mắt gặp nhau. Cứ vậy, họ nhìn nhau lúc lâu, cô là người quay đi trước, chầm chậm tiến về phía tiệm cà phê. 

Không phải cô đến vì muốn gặp anh ư,  tại sao bây giờ còn chần chừ?

Luhan vẫn dõi theo từng bước chân cô đi. Anh đã nghĩ rằng Seohyun sẽ không đến. Ban nãy, ánh mắt cô nhìn anh có đau lòng, có trách móc và tổn thương khiến toàn thân anh như tê liệt.

Giờ cô đang đứng trước mặt nhưng anh lại thấy vô cùng khó khăn để nhìn vào khuôn mặt ấy 1 lần nữa, anh không biết bản thân nên đối mặt với cô thế nào. Dồn chút can đảm còn lại, anh khẽ nói

- Em đến rồi, ngồi xuống uống chút gì trước.

Seohyun lặng lẽ ngồi xuống, khẽ lướt nhìn anh, có vẻ anh cũng đang trải qua quãng thời gian mệt mỏi như cô. Cầm tách trà nóng trên tay, cô uống 1 hụm nhẹ, không biết nên bắt đầu từ đâu?

Thời gian tích tắc trôi đi, cuối cùng Luhan là người mở lời trước

- Em không có gì muốn hỏi anh sao? Anh im lặng nãy giờ, cũng là muốn đợi cô trách mắng nhưng một câu cô cũng không nói khiến lòng anh càng bức bối. Giá như cô cứ trách mắng, cứ oán giận anh thì anh sẽ không cảm thấy khó chịu thế này.

Anh hỏi cô có điều gì muốn hỏi anh không? Câu trả lời của cô là có, rất nhiều là đằng khác nhưng nhìn anh lúc này, cổ họng cô cứ ứ lại, hỏi 1 câu mà sau này nghĩ lại cô vẫn thấy thật ngớ ngẩn

- Anh sẽ rời EXO ?

- Ừ. Thủ tục cũng sắp hoàn thiện.

1 nhát dao tàn nhẫn khứa vào tim Seohyun, dù biết rõ câu trả lời tại sao cô vẫn ương bướng cố chấp hỏi. Câu trả lời xác nhận từ chính miệng anh không ngờ lại khiến cô đau đến thế, tay phải cầm cốc trà khẽ run lên làm cô phải dùng tay còn lại đỡ lấy. Đôi bàn tay cứng đờ, giữ khư khư cốc trà trên bàn.

[ Fanfic] ~ HanSeo ***Không thể buông tay***Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ