Chap 7

620 51 0
                                    


.....11h .... Tại sân bay Incheon....

Không hiểu sao trước khi lên máy bay Seohyun thấy có chút hồi hộp, bản thân vô thức nghĩ tới người con trai đó.

Sau khi ra mắt album comeback trở lại, Seohyun và các thành viên SNSD bị cuốn vào lịch trình quảng bá dày đặc, tổ chức concert ở Seoul, Nhật và tất nhiên không thể bỏ qua thị trường tiềm năng ở Trung Quốc. Concert ở Trung quốc sẽ diễn ra khoảng 3 ngày, thời gian ngắn như thế, hơn nữa Luhan cũng có công việc của mình, làm sao anh và cô có thể tình cờ chạm mặt nhau đây, Seohyun cho rằng bản thân mình đã lo nghĩ quá nhiều.

Liệu cô có đang mong đợi điều gì quá ngốc nghếch chăng? 

Seohyun cười nhạt, bản thân vốn không còn trông đợi điều đó xảy ra nữa rồi. Anh với cô giờ đã như 2 đường thẳng song song, không nên cắt nhau thì tốt hơn. Nếu đã trở thành những người xa lạ, thì hiện tại không nên gặp nhau thêm nữa. Bởi vì nếu có gặp nhau, chắc hẳn cũng sẽ không vui vẻ gì, anh đã không còn yêu cô mà cô thì không muốn bản thân phải chịu đựng đau khổ thêm bất cứ lần nào nữa. Vậy cho nên có những thứ nếu không giữ được thì tốt nhất nên buông tay, có những thứ buông tay rồi thì mới biết quý trọng. Cô trân trọng quá khứ, càng trân trọng những kỷ niệm bên anh, dù là hạnh phúc, là tiếc nuối hay đau khổ thì những ngày tháng đó vẫn đọng lại trong cô rất nhiều cảm xúc, đến giờ cũng không thể quên.

Và có những thứ tình cảm chỉ nên giữ trong lòng, chứ không nên nói ra. Nhưng nếu cứ giữ kín, nếu không bộc bạch, chỉ sợ cả đời phải hối hận.

Seohyun không phải không muốn nói ra hết lòng mình nhưng cái cơ hội ấy hình như không dành cho cô. Luhan đã có sự lựa chọn riêng cho bản thân anh, cô chỉ có thể đứng từ xa mà chúc anh sống thật tốt. Hyoyeon từng hỏi cô "Em có hận Luhan không?". Lúc đó Seohyun chẳng thể nào lừa gạt chính mình, chẳng thể cao thượng mà cất lên một chữ "không" dù nó chỉ vẻn vẹn có 1 từ, dễ đọc dễ viết.

Để rồi khi nhìn thấy cô tự dằn vặt mình như vậy, Hyoyeon đã nói một câu khiến Seohyun như thức tỉnh, rằng cô chưa bao giờ hết yêu anh"Còn hận tức là vẫn còn yêu, có yêu mới hận".

Nếu thực sự có thể tình cờ gặp lại, cô sẽ chào hỏi anh như những người bình thường khác? Có thể không?

- Seohyun, em ngẩn người gì thế, mau tập duyệt thôi. Yoona gọi khi thấy cô ngây người.

- Dae. Seohyun hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy về phía các cô chị đang đứng.

Cả nhóm đang tập dượt cho buổi trình diễn ngày mai, tất cả đều tất bật, các thành viên cũng không tránh khỏi mệt mỏi khi phải làm việc ngay khi mới đặt chân xuống máy bay sau 2 tiếng.

Tối là thời gian riêng tư cho mỗi thành viên, ngồi lặng lẽ trong căn phòng, Seohyun lại vô thức nhớ tới Luhan. Thời gian qua cô đã làm rất tốt, không còn thường xuyên nhớ tới anh, nghĩ về anh nữa nhưng thời gian gần đây thì nỗi nhớ anh cứ bất chợt ùa về. Ngày trước dù chỉ vô tình nghe ai đó nhắc tên anh thôi, tim cô sẽ nhói lên, tâm trạng rối bời còn bây giờ cô lại có thể điềm nhiên như chẳng có gì, cảm xúc như chai sạn qua năm tháng.

[ Fanfic] ~ HanSeo ***Không thể buông tay***Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ