Chương 53: Kết thúc
Dì giúp việc của nhà Chung Thanh Văn vừa nhìn thấy hai người liền lớn tiếng nói: "Ai da, là cô gái xinh đẹp à!"
Vương Vượng Vượng cảm thấy thất bại...
Dì ấy nói vậy là bởi vì chưa nhìn thấy mỹ nữ dẫn chương trình kia...giống như là tiên nữ.
"Lên đây." Chung Thanh Văn nói.
...Hở?
Gần đây cô tới mấy lần đều không có vào phòng anh.
"Cái gì thế..." Cô nói, "Làm ra thần thần bí bí..."
Từ trong tủ quần áo anh lấy ra một chiếc hộp được đóng gói rất tinh xảo: "Cái này."
"...Ơ?"
Lớn như vậy.
"Tháo ra xem đi." Không biết vì sao, âm thanh của anh nghe ra vẻ êm dịu không giống ngày thường.
"Ờ..." Cô nói, "Được...được."
—— mở ra nhìn, lại là một bộ lễ phục màu đỏ.
Có chút tương tự với hoạt động vừa rồi, nhưng cô không nhớ đã trông thấy cái này.
Chiếc váy này thiết kế đơn giản, không có chi tiết phức tạp, cách tân quyết đoán, đường nếp gấp cân đối có vẻ rất nổi bật.
"Cái này..." Cô hỏi, "Tặng tôi ư?"
"Ừm."
"Còn dư lại hả?"
Thật có thể nhặt được vật quý thế này ư?
Không ngờ anh lại nói: "Không phải."
"Hở?"
"Đặc biệt giữ lại cho em."
"...?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy này tôi đã rất thích, nghĩ rằng nó rất hợp với em."
"Cho nên anh giữ lại?"
Xin đừng tốt với tôi như vậy, cô suy nghĩ, sẽ khiến tôi trở nên hoang tưởng.
"Tôi xin nhà thiết kế tặng bộ này cho tôi, hỏi anh ta có thể thiết kế một cái khác cho hoạt động không."
"Anh ta...đồng ý."
Anh không trả lời, dừng một chút rồi nói: "Em hãy nhận đi."
"Cám ơn..." Cô ôm nó vào trong ngực, "Nhưng mà loại lễ phục này, không biết năm nào tháng nào mới có cơ hội mặc."
Bình thường không dùng đến.......chỉ có trường hợp chính thức mới có thể lấy nó từ trong hộp ra.
"Rất nhanh thôi," anh nói, "Vào hôn lễ của em."
"...Hở?"
Hôn lễ? Cái này càng.......
"Cô dâu sẽ mặc một bộ áo cưới màu trắng, và một bộ lễ phục màu đỏ."
"Vậy...vậy thì quá xa rồi..." Cô nói, "Bạn trai còn chưa có..... tôi kết hôn với ai chứ........"
"Với tôi."
Cô bị dọa không nhẹ: "Với ai?"
Sắc mặt anh bình tĩnh: "Với tôi."
"Anh...anh đùa gì đấy..."
"Tôi rất nghiêm túc." Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Gả cho tôi được không?"
Bộ não của cô bị chết máy.
"Anh...anh nhất định là uống say rồi..."
"Tôi chưa bao giờ say."
Cái này cô đã từng nghe hai cụ Chung nhắc tới. Người này không biết tửu lượng của mình bao nhiêu, bởi vì chưa bao giờ vượt quá mức kia.
Này...rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
"Vương Vượng Vượng," anh hỏi, "Em hiểu chưa?"
"Hiểu cái gì..."
"Hiểu được tôi thích em."
Cô hết hồn nói không nên lời: "Không thể nào..."
"Nếu không thì tại sao tôi giữ lại bộ lễ phục này?" Anh nói, "Bởi vì tôi nói với anh ta, cái này rất quan trọng."
"..."
"Chẳng lẽ em vẫn không nhìn ra?"
"..."
"Em còn nhớ tôi đã từng nói câu này không, không biết yêu thì là không yêu, đáp án chính là phủ định. Nếu yêu thì nhất định sẽ hiểu được. Với tôi mà nói, từ rất lâu tôi đã yêu em, cho tới nay vẫn đang đợi em."
"..." Cô nói, "Tôi...tôi vẫn không tin..."
Chung Thanh Văn không ngờ sẽ gặp phải chướng ngại thông hiểu lớn như vậy, anh đột nhiên vươn tay phải nâng cằm cô lên, tiến đến gần hỏi: "Muốn tôi hôn em để em tỉnh táo ra không?"
Vương Vượng Vượng nói: "Vậy tôi sẽ nhổ nước bọt vào trong miệng anh."
"..."
"..."
"Em suy nghĩ lại đi." Anh nói, "Lời tôi muốn nói đã nói với em hết rồi."
"Cho dù...cho dù là sự thật." Cô gãi đầu, "Vậy tại sao anh chọn bây giờ để nói ra?"
"Bởi vì gần đây em hay trộm nhìn tôi."
"..."
"Hình như là sau khi từ núi Diện Bao trở về?"
"..." Có rõ ràng đến thế không...
"Nếu hai bên đều có tình cảm, kéo dài nữa thì có ý nghĩa gì? Chúng ta nên ở bên nhau."
"Không đúng đâu..." Cô nghiêng đầu, "Anh không phải thích người dẫn chương trình ban nãy sao?"
"Ai?"
"Là cái người nổi tiếng kia ấy..."
"Em nghĩ đi đâu vậy?" Anh nói, "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thôi."
"Nhưng hai người cứ nói chuyện mãi..."
"Đều là chuyện công việc." Anh nói, "Đài truyền hình của họ gần đây muốn mở một chương trình kinh tế, chúng tôi nói về việc có khả năng hợp tác."
"Ừm..." Cô hỏi, "Nhưng mà...anh chẳng nhìn thấy tôi...cứ nói cười với cô ấy..."
"Đương nhiên tôi không thấy em." Anh nói, "Tôi nghĩ rằng em khẳng định đi dạo, loanh quanh vài vòng."
"Ồ..."
"Đừng suy đoán lung tung." Anh như là có chút không kiên nhẫn, "Tôi chỉ muốn ở bên em."
Trái tim cô như muốn nhảy ra.
"Chẳng lẽ..." Anh hỏi, "Em ghen?"
"..."
"Hồi trước đã từng ghen chưa?"
"Không có..." Cô nói, "Trước tối hôm nay tôi còn tưởng rằng anh không cần tình yêu của người khác... Hồi xưa nhiều người đẹp như vậy, anh chẳng thèm ngó tới."
Anh nói: "Tôi không phải không cần tình yêu của người khác, mà tôi không cần tình yêu của những cô gái khác."
"..."
Cho nên, là chỉ cô sao?
"Em hiểu chưa?"
"Cho nên...vừa rồi anh cầu hôn là thật ư?"
"Đương nhiên."
"Nhưng mà...nhưng mà..." Cô nói, "Anh nhảy qua rất nhiều trình tự ở giữa..."
"Là sao?"
"Bình thường mà nói, không phải nên là, một phía tỏ tình một phía nhận lời, quen nhau hơn nữa từ từ hiểu biết, dần dần tìm được con đường chung, xác định muốn ở chung cả đời, thu xếp đồ đạc trong nhà bắt đầu sống chung... Tất cả không thành vấn đề, cuối cùng mới kết hôn sao?"
"Tôi đã rất hiểu em, ở chung không có vấn đề gì, xác định muốn sống chung cả đời, hơn nữa vừa khéo trước đây đã từng ở chung, cho nên không cần những trình tự này, chỉ còn tỏ tình và kết hôn. Lúc này tôi tỏ tình em lại nhận lời, thế là có thể trực tiếp kết hôn."
"..." Vương Vượng Vượng đã bị quay mòng mòng đến choáng váng.
Rốt cuộc là anh quá nôn nóng...
Thật phải tới mức lừa cưới vợ về ngay lập tức sao?
"Nếu em thật sự sợ hãi," anh đưa ra dáng vẻ khiêm nhường, "Vậy chúng ta có thể đính hôn trước, chờ em cho rằng đã đến lúc thích hợp thì lại đi đăng ký kết hôn."
"Ặc..."
"Như vậy là được rồi chứ?"
"..."
Chung Thanh Văn đợi hồi lâu cũng chưa nghe được câu trả lời, đột nhiên anh dời tầm mắt, tự mình nặn ra một nụ cười, rồi xoay người ra cửa, "Đi thôi, tôi đưa em trở về."
"Hở?"
"Nếu em không bằng lòng thì coi như tôi chưa nói gì cả."
Giọng anh không nghe ra cao thấp.
"Cái đó..."
"Em đừng có áp lực."
"Chung Thanh Văn..."
"Hửm?"
"Anh..." Vương Vượng Vượng cúi đầu, sau một lúc lâu cô lấy dũng khí hỏi, "Anh thật sự thích tôi sao?"
Tuy rằng cố lấy dũng khí, âm thanh vẫn nhỏ như muỗi kêu.
Chung Thanh Văn không nói gì, anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Nhưng cô đã hiểu được khi nhìn vào đôi mắt anh.
Trên đó cũng có tâm tình giống như mình.
Cô chỉ nhìn chăm chú vào tâm tình của người kia.
Thực ra chỉ cần nghĩ lại là biết ngay, anh không dùng loại chuyện này để nói đùa.
Thế nhưng mộng đẹp đột nhiên thực hiện được, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Cô chần chừ đi qua, muốn nói với anh em cũng vậy.
Da mặt dày hồi trước luôn không gì sánh bằng giờ đây đột nhiên kéo chân sau của cô, cô vô cùng thẹn thùng, không thể nói ra miệng.
"À...ừm..."
"...?"
Không được, không thể bỏ qua cơ hội.
Nếu ngôn ngữ không được...
Vương Vượng Vượng níu áo Chung Thanh Văn, hạ thấp một chút, kéo anh hơi khom lưng xuống.
Sau đó cô đưa mình tới gần, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt anh một cái.
"..."
"..."
Lúc này đối phương hiểu không?
"Anh..." Cô lắp bắp hỏi, "Hiểu chưa?"
"Em đang làm gì?" Lúc này anh lại giả ngốc.
"Em..." Cô nói liều, "Đánh mặt anh..."
"Dùng mặt đánh anh?"
"Ừm..."
"Vậy thì..." Anh nhoẻn miệng cười, cúi đầu tới gần, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô, "Vậy thì anh đáp lễ, cũng đánh trở về không phải sao?"
"Anh..."
Cô sờ môi mình, sắc mặt đỏ bừng.
"Nếu em đã đồng ý..." Anh đi tới trước bàn, kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tinh xảo, "Thì đeo cái này đi."
"..." Cô mở nắp hộp ra, phát hiện là một cặp nhẫn.
Kiểu nhẫn nữ đặc biệt xinh đẹp, ở giữa là một viên kim cương lớn lấp lánh, bên cạnh là một vài mảnh kim cương nhỏ.
"Ngay cả cái này anh cũng mua rồi..."
"Đây là nhẫn đính hôn, nhẫn kết hôn phải đợi đến lúc em đồng ý."
Vương Vượng Vượng có cảm giác bị lọt vào bẫy.
Chung Thanh Văn lấy ra chiếc nhẫn kia, cầm lên móng vuốt của Vương Vượng Vượng, nhẹ nhàng đeo vào.
Kích cỡ vậy mà không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn.
Làm sao anh biết được? Nhìn bằng mắt? Nhìn chằm chằm vào tay mình sau đó lặng lẽ suy đoán trong đầu? Biến thái...
"...Được rồi." Chung Thanh Văn nắm tay Vương Vượng Vượng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, "Rốt cuộc đã bắt được em rồi..."
Cô ngơ ngác sờ ngón tay của mình.
Thế này...là đính hôn rồi?
Thật kỳ lạ...
Tuy rằng đã bày tỏ tâm ý với nhau, cơ mà có phải nhanh quá hay không ——
Đêm nay đột nhiên trở về nói với bố mẹ, liệu có dọa bọn họ hết hồn không?
Nhưng mà đối phương là người cô thích, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Chờ một ngày nữa thì ngại lắm.
Gả cho anh...sao?
Quả nhiên đây là sự hấp dẫn quá lớn, cô thật sự không có cách nào từ chối.
Nếu không, lần sau phải chờ đến bao lâu?
Mỗi ngày cô sẽ ngóng trông, giống như một oán phụ, chờ đối phương nói muốn kết hôn với mình.
Sau đó rốt cuộc tới ngày đó, cô sẽ gật đầu đồng ý như con gà mổ thóc. Cuối cùng kết quả vẫn giống nhau, chính mình phải chịu tra tấn.
Vậy tại sao còn muốn đi một vòng lớn? Hai người cũng chẳng vui vẻ.
Vương Vượng Vượng lười biếng, tưởng tượng đến quá trình yêu đương dài dòng kia, cô cảm thấy mệt mỏi quá đi thôi.
Cho nên, giảm bớt đi!
Lại nghĩ một chút, cô cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp, hít thở thật sâu, trong lòng cổ vũ bản thân, cô cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay Chung Thanh Văn qua, đầu ngón tay hơi run run, phí một hồi lâu, cô rốt cuộc đeo vào cho anh.
Cô tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên.
Bàn tay chạm vào nơi ấy, giống như là bốc cháy.
Trong quá trình này, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.
Ở trong văn phòng lụp xụp của công ty giúp việc, sự tồn tại của anh rất rõ rệt.
Đang lúc giữa trưa.
Nhân viên công ty giới thiệu cô cho anh.
Sau khi hỏi một đống vấn đề thì anh nói gì tiếp nhỉ?
Đúng rồi ——
"Thì chọn cô thôi, đi theo tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhật ký quan sát chủ nhà- Superpanda
General FictionVì hoàn thành luận văn tốt nghiệp, Vương Vượng Vượng che dấu thân phận nghiên cứu sinh khoa xã hội học tại trường đại học T của mình, cô trở thành một người giúp việc phục vụ cộng đồng, giả dạng trong nhà Chung Thanh Văn, bắt đầu một cuộc sống mới...