phmg chương thứ 39

3.4K 209 11
                                    


Posted on Tháng Mười 30, 2015 by meobeoxuixeo

hum nay ta mới chia tay ng iu xong, làm chương này muốn ói máu

—————- >.<————————

Chỗ lá cây rậm rạp là nơi tiện để làm một số việc gì đó.

Hai người hôn đến mức khó có thể phân ra, cởi bỏ quần áo đối phương, da thịt ma sát với vỏ cây đến phát đau lại hồn nhiên không thèm để ý, hầu kết bị liếm láp, vành tai bị lưu lại dấu răng, điểm hồng chí trên xương quai xanh kia cắn mút giống như một trận lửa nóng, một chút lửa nhỏ lan tràn toàn thân, cả người Vinh Tranh nhũn ra, thở hồng hộc tùy ý đối phương đi đến hai điểm trước ngực, liếm nhẹ chậm rãi xoa nắn đến sưng huyết, cảm giác tê dại lập tức truyền đến tứ chi bách hài, khiến hắn nhịn không được mà rên rỉ.

"Anh....a!" Tay Phù Chính lần xuống dưới, cầm lấy nguồn nhiệt dâng trào kia, chỉ vài cái vuốt ve, hắn liền đầu hàng, từ trong cổ họng tràn ra những âm thanh vui thích, khó nhịn uốn éo lưng lại đưa tay làm như vậy với đối phương, như nguyện nghe thây tiếng kêu đầy áp lực của người nọ.

Đột nhiên ở dưới cây vang đến tiếng nam nhân rống lên: "Các người làm cái gì ở trên đó?"

Hai người quần áo hỗn độn, bờ ngực lộ ra hơn nửa, nhìn thây lửa dục trong mắt đối phương nhanh chóng tản đi, bình tĩnh lại, bọn họ vội vàng sửa lại quần áo, nhảy xuống cây thấy một nam nhân trung niên cà phất cà phơ ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo, nhìn bọn họ cười hắc hắc: "Người trẻ tuổi, sốt ruột thì có thể vào phòng a. Không cần ở ngoài phòng của đại thúc ta mà làm loại chuyện này." (Đại thúc à, phá đám chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh đó. Ôi chội ơi, h của ta)

Nguyên lai người này ở căn nhà bên cạnh, Vinh Tranh xấu hổ vô cùng, kéo kéo quần áo Phù Chính, nói lời xin lỗi, đại thúc cười hì hì, phe phẩy cái quạt hương bồ, đánh giá bọn họ nửa ngày đột nhiên hỏi: "Các người là quân nhân?"

Vinh Tranh gật đầu: "Y là quân nhân, tôi là sinh viên quân giáo."

Đại thúc sáng tỏ, lung lay cái quạt, lơ đãng hỏi: "Trùng tộc bên ngoài thế nào?"

Vinh Tranh kinh ngạc, mắt nhìn Phù Chính, người sau nheo mắt, nhanh chóng nói ra biến hóa mấy trăm năm nay của Trùng tộc. Y cơ hồ cả năm đều ở tiền tuyến tác chiến với Trùng tộc, vô cùng hiểu rõ.

Đại thúc bề ngoài làm vẻ nghiêm túc nghe, Vinh Tranh nhịn không được hỏi: "Nơi này cũng có Trùng tộc, các người xử lý như thế nào?"

"Này nha...ha ha" Đại thúc nhìn trái phải vài lần, xác định không có người khác mới hề hề thần bí lại gần, thiếu chút nữa thì dán lên người Vinh Tranh, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là năm đó Trùng tộc quá lợi hại, nhân loại chỉ chăm chăm chạy thoát không để ý những sinh vật độc đáo bản địa...."

Nam nhân nói tới đây đột nhiên ngừng, Vinh Tranh quay đầu muốn biết nguyên nhân, đại thúc thẳng lưng, nhún vai, dở khóc dở cười nói: "Chàng trai tôi cũng không chạm vào cô vợ nhỏ của cậu! Đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi!"

Phi gien hoàn mỹ {đam mỹ}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ