Chương 7

154 14 0
                                    


Chương 7

Nếu chút ôn nhu ấm áp từ đôi tay người chỉ đơn giản là cơn mộng mị......... Thì ta nguyện ý cả đời không tỉnh lại.

-----------------------

Một tuần trước khi vụ tai nạn xảy ra.

"Hôm đó , rơi xuống một trận tuyết rất lớn , tôi tỏ tình với Vương Nguyên rồi........" giọng nói đứt quãng mang theo chua xót và bất lực không hề che giấu.

Ký ức đau buồn ùa về như một thước phim chiếu chậm , bắt đầu tái lặp lại.

"Tiểu Khải à , đến đây bắt em , bắt được em em sẽ cho anh câu trả lời a~" Vương Nguyên hồn nhiên chạy nhảy trên nền tuyết trắng nói , nụ cười dường như chưa từng tắt trên môi cậu .

"Nguyên nhi , chậm lại không lại ngã bây giờ." anh cũng vô tư chạy theo đằng sau cậu rồi nói , trong giọng không hề giấu đi sự cưng chiều xen một chút lo lắng.

" Em biết rồi mà , anh càm ràm như cụ ông vậy . Bắt được em rồi tính." Cậu quay đầu làm mặt quỷ với anh nói.

"Dám nói anh là cụ ông , xem anh bắt được em rồi xử em thế nào . Nhớ đừng nuốt lời anh bắt được em , em phải cho câu trả lời." anh vui vẻ đuổi theo nói mà không biết rằng đây là lần cuối anh được làm cụ ông của cậu.

Vừa dứt lời , anh đã thấy cậu chạy đến bên ngã tư , chưa kịp kêu cậu dừng lại thì cậu đã nhanh chân đi xuống lòng đường . Bỗng từ đâu xuất hiện một chiếc xe hơi cố ý vượt đèn đỏ , phút giây đó dường như tim anh đã ngừng đập , não bộ cũng ngừng suy nghĩ , hít thở không thông chỉ kịp thốt lên " Nguyên nhi , cẩn thận"

Sau đó , là cảnh cậu bị chiếc xe hút văng ra xa. Anh chạy nhanh đến bên vất vả đỡ cậu dậy ôm vào trong ngực , miệng không ngừng la hét " Ai gọi giúp dùm tôi xe cứu thương , gọi dùm tôi đi , làm ơn , làm ơn gọi dùm tôi xe cứu thương".

Cậu từ từ mở mắt ra nhìn anh , cầm tay anh trấn an và nói " tiểu Khải em không sao , là do em nghịch ngợm , anh đừng kích động như vậy."

"Đúng, em sẽ không sao , từ từ xe cứu thương tới anh sẽ đưa em đi bệnh viện , tất cả sẽ không sao." anh tự trấn tĩnh mình , cũng như an ủi cậu nói.

"Tiểu Khải nếu lỡ , em nói nếu lỡ thôi em xảy ra chuyện gì , anh phải sống thật tốt không nên suy nghĩ tiêu cực , anh có thể hứa với em không? Hứa với em nha , em buồn ngủ quá." cậu mỉm cười nói , đôi mắt chầm chậm khép lại .

"Được , anh cái gì cũng hứa với em , em không được ngủ cố lên Nguyên nhi xe cứu thương sắp đến rồi." anh kích động nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, anh ôm chặt cậu vào lòng không dám buông lỏng ,cứ như anh mà buông thì cậu sẽ biến mất.

"Tiểu Khải em buồn ngủ quá , lạnh quá , để em ôm anh thêm một chút xíu nữa được không?" cậu nói nhưng đôi mí mắt khép lại , cánh tay đang ôm anh cũng bắt đầu buông lỏng.

"Không , Nguyên nhi em cố lên không được ngủ , không được ngủ , nếu lạnh anh sẽ ôm em , em cái gì cũng không cần làm." Nước mắt anh chảy xuống , rơi trên khuôn mặt bắt đầu lạnh của cậu.

[Short Fic] [Khải Nguyên][KaiYuan] Bất HốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ