chương 4: thức ăn

1.1K 86 10
                                    

 Trong hoang mạc, tiếng binh đao dần lắng. Bên thắng lợi giơ tay hoan hô, kẻ chiến bại không cam lòng thoái lui.

Trong bầu trời, long ưng luẩn quẩn, khuấy lên một đợt khí lưu, khăn trên đầu Sekurus bị rách trong trận đấu, gương mặt tuấn lãng cương nghị, nhiễm một chút máu tươi, đôi mắt màu nâu đậm, như chim ưng nhìn chằm chằm kẻ địch.

“Mudy Burang, lần này coi như ngươi gặp may!”

“Sekurus, câu này ngươi đã nói sáu lần rồi.”

Giọng nói thấp trầm, mang theo giọng điệu ‘không biết làm sao’, đủ để khiến Sekurus trên long ưng giận dữ như sấm. May mà phẫn nộ chưa hủy hết lý trí của hắn, hắn giơ tay trái lên, long ưng phát ra một tiếng kêu bén ngót.

“Về thành!”

Nhìn long ưng đi xa dần, Mudy vỗ vỗ thằn lằn đen miệng đầy máu thịt, lỗ mũi phì phì, còn chìm trong ‘hưng phấn’ kia, “Đáng tiếc, lần sau nhất định cho ngươi nếm thử mùi vị của thịt long ưng.”

“Gào!”

Mãnh thú có cái đầu màu đen thật lớn, đôi mắt màu máu đỏ, hàm răng nhọn hoắt, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải sợ, lúc này lại biểu hiện giống như một con chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ.

Máu tươi và di thể trên chiến trường thu hút càng lúc càng nhiều chim ăn thịt thối, một đàn đông nghìn nghịt luẩn quẩn trên không.

Các kỵ sĩ thành Burang đã quen với chiến đấu và cái chết không chút kinh động nhìn thảm cảnh đó, nhảy xuống lạc đà sừng, dẫm lên đất cát đã đỏ máu, lấy khỏi người kỵ sĩ đã chết một hai vật phẩm tùy thân, đa phần là trường đao mà bọn họ sử dụng trong chiến đấu. Chết trong cuộc chiến, máu thịt thuộc về đất, linh hồn sẽ nhận được sự chăm sóc của thần linh, trường đao tượng trưng cho sự dũng mãnh và trung thành khi còn sống, đủ để thừa nhận mong nhớ của thân nhân, kéo dài vinh quang gia tộc.

Tổn thất của tộc nhân Taiya càng thảm hơn, hơn hai mươi con lạc đà chỉ còn lại hai con, tộc nhân tham gia chiến đấu không chết cũng bị thương, nô lệ thì không một ai còn sống sót. Đứng giữa mảnh đất đầy máu đỏ xác vụn, Danda nhắm hai mắt, hai tay giơ bằng, lòng bàn tay ngửa lên, ngôn ngữ chỉ thuộc về Vu nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi mềm mại của cô, chậm rãi, thánh khiết, đây là nghi thức của Vu. Tộc nhân Taiya còn sống toàn bộ quỳ một gối, những kỵ sĩ trước đó không biểu hiện thái độ gì với Danda cũng trở nên nghiêm túc, chỉ có Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen là vẻ mặt càng lúc càng lạnh nhạt.

Nghi thức rất ngắn, Danda mở hai mắt ra, kéo khăn đầu phủ trên vai lên, ngẩng đầu nhìn Mudy, “Thành chủ đại nhân, thần linh luôn nhân từ, linh hồn của dũng sĩ đã được an nghỉ.”

“À.” Mudy không mấy bận tâm, lòng bàn tay vuốt qua phiến vảy trên lưng thằn lằn đen, “Vu nữ Taiya, có chyện cần ngươi giải đáp.”

“Vâng.”

“Sekurus làm sao biết ta ở đây?”

“Thành chủ đại nhân?”

“Phía tây hoang mạc, lãnh địa của chim ăn thịt thối, nơi đất đai cằn cỗi.”

Mudy nói chậm rãi, như thể ưu nhã trời sinh, “Có thể cho ta biết không?”

Nam VuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ