- Anh Khải!
- Hm? Tiểu Ngũ?
- Nhờ anh đưa quyển bài tập này về cho Vương Nguyên, hôm nay cô mới trả về. Còn nữa, anh nói với cậu ấy trong này em đã kẹp một tờ giấy ghi những phần cần ôn cho kì thi tới...
- Khoan! Vương Nguyên đâu? Sao em lại phải chuyển cho anh mà không đem trực tiếp cho nó?
- Ủa, không phải cậu ấy bị nhức đầu xin nghỉ sao? Sáng nay Vương Nguyên có đến trường đâu anh.
Tôi vội cầm quyển vở rồi chạy về hướng nhà xe. Sáng nay Vương Nguyên không đến trường? Bị nhức đầu? Lúc sáng vì đi trước em ấy nên tôi không để ý, nhưng khi đó vẫn bình thường mà. Vừa tự trách mình vừa băn khoăn, tôi nhanh chóng lấy xe ra mong về nhà để xem sự tình làm sao.
- Tạm biệt em, vào lấy xe rồi đi về cẩn thận nhé!
- Vâng, anh cũng về cẩn thận.
Giọng nói này, có đánh chết tôi cũng nhận ra.
- Vương Nguyên?
- A...anh Khải?
~~*~~
- Hai đứa về rồi hả? Lên phòng cất sách vở đi rồi chuẩn bị ăn cơm.
Tôi chào dì út một tiếng rồi bỏ lên phòng trước, theo sau là một Vương Nguyên đầy thấp thỏm. Quả thật, lúc này tôi chỉ muốn bùng nổ, muốn phát tiết cho hả giận. Nhức đầu sao? Nhức đầu mà có thể chở bạn gái đi chơi sao? Nhức đầu để bỏ học sao? Em ấy cũng biết kì thi ngày càng gần rồi, thế mà vẫn bất chấp bỏ học để chở bạn gái đi chơi? Ha, em ấy muốn tôi giữ bí mật chuyện này mà lại hành động thế này đây. Giỏi lắm Vương Nguyên, để xem em giải thích với tôi thế nào.
- Anh Khải...
"Bốp!"
Tôi ném mạnh quyển vở ban nãy Tiểu Ngũ đưa lên bàn khiến Vương Nguyên vừa mở miệng ra nói lại giật mình. Nhìn khuôn mặt tái mét vì sợ của em ấy bỗng nhiên lòng tôi lại nhói lên một cái. Không được, Vương Tuấn Khải, mày không được mềm lòng như vậy. Là em ấy sai, dù sao mày cũng là chỉ muốn em ấy đi theo con đường tốt nhất mà thôi.
- Anh...anh hãy nghe em giải thích đã. Em...không phải em bỏ học, là vì bà của Linh Na vừa mất, em chỉ muốn chở bạn ấy đi loanh quanh cho khuây khỏa thôi. Anh, anh đừng nói với mẹ em chuyện này được không?
- Được rồi, cứ cho là em muốn giúp cô ấy đỡ buồn đi. Nhưng tại sao lại là sáng nay? Buổi chiều đi học về sớm, em có thể đưa cô ấy đi đâu tùy thích, sao phải nhất thiết bỏ một buổi học quan trọng chứ? Có đáng không?
- Em cho là đáng. Anh thử đặt vào trường hợp của bạn ấy đi, lúc đó anh rất cần một người bên cạnh để an ủi nhưng người kia lại từ chối, anh sẽ cảm thấy thế nào chứ?
- Nếu vậy thì tại sao bạn em không nghỉ học ở nhà đi, đã biết chuyện này khiến bản thân không còn tâm tình để học lại còn liên lụy đến người khác nữa. Anh thật không hiểu nổi!
- Đúng! Anh làm sao mà hiểu được? Anh đã thật sự thích người nào đâu mà đòi hiểu? Mà thôi, những tưởng anh có thể thông cảm được cho em, hóa ra là vẫn chỉ trích vậy thôi. Tùy anh vậy, anh muốn nói cho bố mẹ em cũng được, em cảm thấy mình không sai!
BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiYuan][END] Dã tràng xe cát
FanficMọi người có biết sự tích dã tràng xe cát không? Câu chuyện bắt đầu đã từ rất lâu rồi. Tương truyền tại một vùng nọ có chàng thợ săn tên Dã Tràng, một ngày kia nhìn thấy một cặp rắn. Khi con rắn cái lột da thì rắn đực đi tìm đồ ăn mang về cho rắn cá...