Chương 17 - Bác sĩ nói: có muốn tiếp tục hay không

338 14 0
                                    

"Chúng ta uống ly rượu nhé?" Dương Hi đã chuẩn bị xong tinh thần để nghe về chuyện của Sở An, nhưng Giang Bình lại đổi đề tài, cười hỏi Dương Hi.

"Ừ." Dương Hi nhẹ nhàng lên tiếng, dường như đã lâu không uống rượu rồi. Mẹ không để rượu trong nhà, bởi vì sợ mình ở trong phòng say đến không biết gì. Nhưng mình lại ít ra khỏi cửa, vì thế, cái từ rượu này, đã cách mình rất xa rồi.

Giang Bình đứng lên, chuẩn bị đi tìm rượu. Nhưng Dương Hi nhàn nhạt mở miệng: "Trong nhà không có rượu."

"Không có rượu?" Giang Bình đúng là không lường trước việc này, hầu hết trong nhà của mọi người đều sẽ có một ít rượu, Dương Khanh là người làm ăn sao lại không có rượu? Ngay cả ở nhà mình sống một mình, cũng không thiếu rượu mà. Cho dù là đãi khách hay tự mình uống thì cũng là thứ cần phải chuẩn bị.

Dương Hi không nói gì, cùng một chuyện không cần phải nói hai lần.

Giang Bình thu hồi cước bộ, cúi đầu nhìn Dương Hi: "Không sao, chúng ta đi ra ngoài mua."

"Cô đi đi. Tôi chờ cô." Dương Hi dĩ nhiên không muốn ra ngoài. Mua rượu và vân vân, một người đi là được rồi, căn bản không cần phải hai người đi.

Giang Bình nhướng mày, lập tức phản đối: "Không được, chờ tôi trở lại, nói không chừng lại phải leo lên lầu hai mới tìm được cô, nếu lỡ lúc đó cô khóa luôn cửa bên ngoài ban công, vậy tôi leo tường cũng không vào được rồi, vậy không được."

Dương Hi nổi giận, vốn là Giang Bình leo vào phòng ngủ mình, mình đã rất tức giận, cô ấy còn liên tiếp nhắc đến chuyện này, thậm chí lấy điều này để khống chế mình, không cho lý do để mình ở trong phòng một mình. Thật là quá đáng! Mình còn có tự do sao? Còn có nhân quyền sao? Cô ấy coi mình là trung tâm sao, phải biết rằng nơi này là Dương gia. Cô ấy chỉ là nhân viên Phổ Dương đến chăm sóc mình mà thôi!

Dương Hi đứng dậy liền muốn đi lấy cây nạng, lạnh lùng nói: "Không đi thì thôi. Tôi trở về phòng."

Trong mắt Giang Bình hiện lên một tia giận dữ. Lập tức xoay người, thoáng cái làm cho Dương Hi không chút phòng bị ngã xuống ghế salon, cả người đè ép lên nàng, hai tay nhanh chóng khống chế hai cánh tay của Dương Hi, trên mặt mới vừa ôn hòa liền bị sự hung ác thay thế, một đôi con ngươi muốn giết người thẳng tắp nhìn vào Dương Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dương đại tiểu thư, tôi cảnh cáo cô, đừng tùy hứng như vậy, tôi dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng không có nghĩa là sự dễ tha thứ của tôi không có đáy, có ý kiến có thể thương lượng, nhưng không nên hở một chút là đùa giỡn tính tình của bổn tiểu thư đây. Điều này sẽ làm cho tôi nhịn không được mà muốn phạt cô."

Giang Bình ở trong lòng tự nói với mình : nhất định phải nắm bắt cơ hội bất kỳ lúc nào, không nên để cho cô ấy chuẩn bị, cố gắng đột phá phòng tuyến của cô ấy, thậm chí không thể cho cô ấy cơ hội phản kháng, không thể để cho cô ấy hít thở, phải làm cho cô ấy kích động, làm cho cô ấy tức giận, hoặc là làm cho cô ấy dao động cảm xúc. Chỉ có như vậy, mới có thể đánh bại cô ấy.

Dương Hi có chút kinh ngạc khi Giang Bình đột nhiên nổi giận, dù sao mới lúc nãy không khí vẫn còn hòa bình, bao gồm mình, cũng bởi vì sắp nghe chuyện xưa của Sở An mà buộc chặt tinh thần, bắt đầu sa vào hoài niệm cùng thống khổ, căn bản không muốn xung đột với cô ấy. Ai ngờ Giang Bình đột nhiên lên cơn giận dữ, Dương Hi vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Tôi là người tự do, không bị cô khống chế."

[BHTT][EDIT-Hoàn] Tú Ái - Tái Kiến Đông Lưu ThủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ