C34

870 22 0
                                    

Hành lang huyên náo nhất thời trở nên vô cùng yên lặng. Kim Taeyeon cả người mặc đồ đen, giẫm lên mặt sàn lát đá hoa cương trắng noãn đi tới. Mỗi khi anh đi một bước, biểu tình trên mặt mỗi người đều sợ hãi thêm một chút, trừ tôi. Mỗi khi anh đến gần một chút, khát khao của tôi sẽ mãnh liệt hơn một chút, trống ngực dồn dập cũng ghìm xuống một chút. Anh đi tới trước mặt tôi, quay người nhìn về phía đám phóng viên đang đứng trước mặt:
"Câu hỏi vừa rồi là anh hỏi phải không?"

"Kim, Kim tiên sinh."

Kim Taeyeon đột nhiên giơ tay, kèm theo một tiếng bạt tai cực vang, tên phóng viên kia bị đánh đến ngã ngồi xuống đất. Anh ta hoảng sợ mà ôm lấy khuôn mặt sưng phù nhìn mấy người đàn ông đang đứng xung quanh anh ta lúc này, sợ đến nỗi chẳng dám đứng dậy. Kim Taeyeon ngồi xuống trước mặt anh ta, vê vê ngón tay, từng chữ từng chữ hỏi:

"Vừa rồi anh hỏi cái gì?"

"Tôi..."

Phóng viên nuốt nước miếng, hoảng sợ đáp:

"Tôi hỏi, tiểu thư Kim Miyoung... có phải không khác gì những người phụ nữ khác của ngài không."

Kim Taeyeon cầm lấy chiếc micro rơi trên sàn nhà, đặt vào trong tay anh ta, nói vào chiếc micro:

"Có khác, khác rất nhiều, cô ấy là... vợ tôi. Anh nghe cho rõ, sau này muốn hỏi cô ấy cái gì, phải gọi: bà Kim!"

Phóng viên càng không ngừng gật đầu.

"Tôi nghe rõ rồi! Nghe rõ rồi!"

"Anh trở về nói với Lee Dong Hae cho tôi, Kim Miyoung là bà xã của tôi!"

Kim Taeyeon túm chặt cổ áo của anh ta, lấy ra từ trong túi một cuốn sổ màu đỏ, đút vào lòng tên phóng viên:

"Đây, cầm lấy mang cho Lee Dong Hae xem rõ. Đắc tội tôi sẽ có kết cục như thế nào, cậu ta nên hiểu!"

"Vâng! Vâng!"

"Cút!"

Anh vừa dứt lời, toàn bộ phóng viên đều biến mất. Tôi hòa hoãn lại hơi thở, sự nhục nhã đầy bụng sau khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của họ đã tan biến hơn một nửa.

"Không phải anh nói buổi tối mới trở về? Sao quay lại nhanh như vậy?"

Tôi lôi kéo tay anh, khớp xương ngón tay anh gồ lên, tôi ngay lập tức mơ hồ biết anh đang tức giận.

"Em vẫn còn không biết ngượng mà hỏi?"

Anh giật lấy tờ báo trong tay tôi, lắc lư trước mặt tôi:

"Kim Miyoung, em nói xem anh nên làm thế nào để phạt em!"

Thấy anh đi vào trong phòng, tôi cũng đi theo đằng sau anh vào cửa, cười thầm ôm lấy eo anh:

"Anh sẽ không vứt bỏ em đấy chứ?"

"Em nghĩ tốt thế!"

"Vậy anh phạt em cả đời ở bên cạnh anh."

Anh quay người, trên mặt hiện lên nét cười.

"Đề nghị này có thể được suy xét."

Ngủ Cùng Sói Taeny verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ