Tôi ngồi trong quán cà phê, khi thấy xe anh từ đằng xa, tôi đã vội vàng nghiêng người dán vào kính cửa sổ cố sức nhìn ra ngoài, chỉ sợ bỏ sót bất kì vẻ mặt, động tác nào của anh.
Mỗi ngày đều như vậy, anh không vội xuống xe, đợi vệ sĩ đi sau lên mở cửa cho anh, rồi anh mới bước xuống, lấy ngón tay bóp đầu thuốc, vất đi. Tôi đưa ngón tay cách một tấm kính vuốt ve bóng hình anh.... cho đến tận lúc anh đi vào tòa nhà nguy nga sang trọng kia.
Tôi đã từng chờ anh, ôm anh một cách quang minh chính đại. Vậy mà bây giờ, nhìn trộm anh một cái từ xa cũng xa xỉ như thế. ... Vài ngày trước, tôi về nhà tìm anh, bảo vệ nói anh đã dặn: không cho phép tôi qua cổng chính. Thấy vẻ mặt khó xử của bảo vệ, tôi đành ngồi trên thềm đá một cách đáng thương hại, đợi anh. Đợi đến khi gần tối, vài người khiêng một đống đồ vật ra, quăng vào đống rác cách đấy không xa... Vào buổi chạng vạng đấy, tiết trời đầu thu, gió thổi quần áo mong manh. Tôi cảm thấy lạnh run quỳ xuống đất, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, tôi nhặt mấy thứ trước thùng rác lên.
Bức tranh, hoa bỉ ngạn héo rũ, chiếc đèn màu cam bể nát, còn có cả chiếc ga trải giường chúng tôi đã từng nằm... những thứ mà anh đã từng rất quý trọng... Mỗi một đồ vật đều quý báu như ký ức của tôi, anh lại vất đi như rác...
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua người đàn ông như anh, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Anh dùng phương thức quyết tuyệt như thế nói cho tôi biết, chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản, cũng đồng nghĩa với việc, chuyện anh không muốn làm không ai có thể lay động được anh.
Nếu anh đã quyết định, tôi nên tôn trọng. Yêu anh thì làm như anh mong muốn, không để anh thấy tôi nữa...
Lúc rời khỏi, tôi lưu luyến quay đầu nhìn về cửa sổ phòng tôi một cái, chiếc rèm ren tơ tằm đã không còn. Căn phòng trống không, tựa như cuộc sống trống rỗng của chúng tôi... Trên con đường tôi đã đi qua hơn nghìn lần, mắt cá chân đau theo từng bước đi... Bác sĩ nói lúc còn nhỏ mắt cá chân của tôi đã từng bị thương, lúc này vết thương cũ tái phát, lại chịu kích thích lặp lại nhiều lần, khả năng phục hồi hoàn toàn không quá lớn.
Nhớ tới tình cảnh còn bé ngã bị thương, ngoại trừ cười khổ ra tôi còn có thể làm gì. Thù hận cũng giống một loại vết thương trong xương, khi nó không đau, bạn sẽ quên nó. Nhưng bạn không biết lúc nào nó dùng sự đau đớn nhắc nhở bạn rằng nó đã từng bị tổn thương. Bạn có thể dùng hạnh phúc trộm được mà gây tê nỗi đau, nhưng bạn không thể phủ nhận nó còn tồn tại...
Anh không tin tôi là đúng, tôi có thể cầm dao sau thời gian triền miên mãnh liệt, có ai dám cam đoan nhiều năm sau, vào một đêm nào đó tôi sẽ không giương súng khi ở trong lòng anh? Có lẽ, chia ly với tôi là lối thoát tốt nhất. Cả đời không gặp, để yêu và hận mai táng theo thời gian... ...
"Nhìn ông ta thế này, có ý nghĩa gì sao?"
Không biết Siwon ngồi xuống đối diện tôi từ bao giờ. Tôi cũng biết không có ý nghĩa gì, tôi đã cố gắng hết sức để khống chế bản thân, nhưng tôi thật sự rất nhớ anh. Tôi vừa mở mắt đã muốn xuống tầng ăn sáng cùng anh. Đi tới đâu cũng muốn về nhà. Mỗi đêm tôi không làm gì, ngồi trong căn phòng xa lạ, ngồi trên chiếc ghê sofa xa lạ chờ anh, nghĩ đến không bao giờ gặp anh nữa, tôi hoàn toàn không muốn vượt qua ngày thứ hai... Nên tôi chỉ có thể tới đây mỗi ngày, nhìn anh đi từ xa tới, rồi dõi mắt nhìn anh đi. Siwon cầm lấy tay của tôi, ôm lại trong lòng bàn tay anh:
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngủ Cùng Sói Taeny ver
De TodoBảy tuổi: cô bé Hwang Miyoung tận mắt chứng kiến cha mẹ và anh trai chết trong tay Kim Taeyeon. Chín một tuổi: cô trở thành con nuôi của hắn, sống bên hắn trong thù hận. Mười một tuổi, cô ngây thơ nghĩ rằng có thể nhân lu...