Tối hôm đó, nó lại tiếp tục công cuộc trốn tránh Chanyeol bằng cách nằm lỳ trong phòng.
"Cộc cộc cộc" Chuỗi tiếng động vừa kết thúc là cái giọng Chanyeol vang lên:
– Baekhyun, cậu có ra đây không thì bảo?
Nó nửa muốn ra vì sợ, không biết từ bao giờ, nó bắt đầu nghe lời cậu, nửa lại không muốn nên chân nó không biết bao nhiêu lần đặt xuống nền rồi lại thụt lên.
– Cậu quên hôm nay cậu được mời đi dự sinh nhật Kyungsoo rồi à? – Một lần nữa, cái giọng nói ấy vang lên.
Vừa nghe đến đó, nó đã phóng ngay ra mở cửa. Thực sự là nó đã quên béng mất chuyện này. Chanyeol nhìn nó từ trên xuống dưới với tất cả sự ngạc nhiên của mình.
– Cậu chưa chuẩn bị sao?
Chưa đợi cậu hỏi hết câu, nó đã lao ngay vào phòng, lật tung đống đồ trong tủ rồi lại còn làm rơi vỡ hết bao nhiêu thứ linh ta linh tinh "cản bước tiến" của nó.
Chanyeol chau mày nhìn nó. Cậu cũng cảm thấy tiếc và đau lòng thay cho những vật dụng bị nó phá tan tành mà không một lần quay mặt nhìn lại hối lỗi, những bộ quần áo được xáo trộn bị ném xuống nền nhà một cách không thương tiếc. Bất đắc dĩ, cậu chạy lại phía nó và bế thốc nó lên mặc cho nó la hét rồi "hành hung" cậu.
– Nếu cậu không yên, tôi sẽ thả cậu xuống đó. – Chanyeol đe dọa.
Nó cũng là một đứa biết nghĩ nên đành lặng yên mà "hưởng thụ" cái cảm giác như đang... bay này.
Chanyeol bế nó ra xe rồi nổ máy phóng nhanh trên đường. Nó quay sang nhìn Chanyeol rồi tự hỏi không lẽ cậu không nhớ gì về chuyện tối hôm qua hay sao?
– Nhìn đủ chưa vậy? – Chanyeol vẫn đang lái xe.
Nó bối rối quay người lại rồi hướng mắt nhìn ra cửa xe.
Chiếc xe hãm phanh và dừng lại ven đường. Chanyeol nghiêng người sang chỗ nó, nhìn thẳng vào mắt nó làm nó sững người và nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt vào nhau.
– Xuống xe thôi! – Cậu mỉm cười rồi kéo nó xuống xe.
Mọi người qua đường đều nhìn nó chằm chằm và đầy soi mói. Lúc này, nó mới nhìn lại mình. Trên người mang bộ quần áo ngủ, đi chân trần, đầu tóc rối bù. Híc! Nó mỉm cười chữa ngượng nhưng bất ngờ bị Chanyeol lôi vào trong một shop hàng super big!
Đầu tiên là ghé shop trang phục. Thật kỳ lạ khi mà Chanyeol là người chọn đồ. Cậu đi từ dãy trang phục này sang dãy khác, ngắm nghía đủ kiểu với khuôn mặt đăm chiêu. Nó tò tò theo sau nhìn cậu bằng ánh mắt... "cảm phục"
– Có vẻ anh hay đi chọn đồ cho người khác nhỉ? Anh rành quá mà! – Nó vô ý chọc vào ổ kiến lửa.
Chanyeol không nói gì, chỉ nhìn nó bực tức rồi ném cho nó bộ quần áo màu đen tuyền lấp lánh.
– Bước vào thay đồ đi! –
– Không!
Chanyeol thì thầm với chị phục vụ rồi chị ý chạy lại lôi nó vào phòng thay đồ. Nó vẫn cố níu lấy cánh cửa, thảm thiết:
– Không, tôi không vào! Chị ơi buông em ra đi mà!
Chị ta cười nham hiểm rồi cũng dùng sức lôi nó vào bên trong. Vừa chờ cái bóng nó khuất, khóe miệng cậu nhếch lên còn nham hiểm hơn cả chị phục vụ ban nãy.
Lát sau, nó bước ra với một bộ quần áo màu trắng tuyết với một lớp lụa mềm mỏng che kín cổ và phủ cuống phần tay áo.
Chanyeol mỉm cười hài lòng rồi lại kéo nó đi sang hàng khác.
Những đôi giày với đủ loại, đủ màu được bày biện đẹp mắt. Nó choáng ngợp nhìn xung quanh.
– Nhìn gì nữa! Mang vào. –
Nó há hốc rồi xua xua tay:
– Đồ đắt thế này tôi không đi được đâu (trời ơi cái lú do chuối cả nải :v)
– Cậu nhanh lên nào, lâu quá đấy! – Chanyeol nhìn đồng hồ rồi giục. Chắc là sắp trễ giờ rồi.
Nó cũng biết thân biết phận, cúi người xuống loay hoay với đôi giày. Nó mỉm cười ngượng ngùng khi một chị phục vụ giúp nó mang đôi vào chân.
Đang đứng dậm dậm vài bước đầu tiên để quen dần, cậu đã vội kéo tay nó đi. Nhưng lần này không giống những lần trước, chân nó đang mang giày chật cứ vướng vướng và khó chịu, lại đau nữa chứ.
– ANH LÀM CÁI GÌ VẬY! ĐAU TÔI! Tôi sẽ nguyền rủa anh! – Nó hét lên rồi nhỏ dần và loạng quoạng khi cậu thả tay ra.
– Vậy thì cứ việc đứng đó mà nguyền rủa. Tôi đi! – Nói là làm, Chanyeol quay bước ra cửa.
Nó hốt hoảng gỡ cái "của nợ" bám ở chân ra và xách trên tay chạy đuổi theo cậu.
Một lần nữa, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn náo nhiệt với tiếng nhạc và tiếng người cười nói rôm ra. Sinh nhật của tiểu thư có khác.
– Chẳng phải Kai và Kyungsoo là anh em sao? Nhưng biệt thự này chẳng giống ngôi biệt thự của Kai tẹo nào – Nó thắc mắc.
– Họ là anh em nhưng Kai không sống cùng với gia đình cậu ta. – Chanyeol giải thích rồi quay sang nó, nhăn mặt – Mà sao cậu biết? Cậu đến biệt thự của tên đó rồi sao?
– Tất nhiên! Tôi còn qua đêm ở đó nữa mà. – Nó ngu ngơ khai báo.
– Cái gì? Cậu điên à? Sao lại qua đêm ở nhà hắn? – Chanyeol phát cáu và gần như hét lên làm nó sợ hãi nép mình lại.
– Thì.. thì là cái hôm anh để lại tôi với chiếc xe đạp đó, tôi bị lạc, anh ta cho tôi ngủ nhờ để rồi sáng hôm sau tôi mới có thể mò về nhà cho người ta tha hồ mắng nhiếc chứ? – Nó dùng cái giọng ám chỉ.
– À... ờ! Xuống xe thôi! – Cậu kéo nó xuống
Nhìn nó mà xem? Chân trần trong khi đôi giày thì xách trên tay. Chanyeol cúi thấp xuống rồi lấy đôi giày trên tay nó đặt xuống đất. Cứ y như truyện cổ tích vậy, cậu mang từng chiếc giày vào chân nó.
– Này, làm cái gì vậy? – nó kéo kéo áo cậu.
– Tôi sợ tôi không mang giúp thì đến sáng mai cậu vẫn còn ở đây với đôi giày. – Cậu mỉa mai.
– Hai người đến rồi à? – Kyungsoo đứng ở cổng từ nãy giờ để đợi Chanyeol và vô tình chứng kiến cái cảnh rất chi là tình tứ đó.
– Hì, chào! – Nó vẫy vẫy tay.
– Umk! – Chanyeol chạy lại chỗ Kyungsoo rồi hai người cùng đi. Vậy nhưng chưa xong, cậu còn quay lại nháy mắt với nó – Nè, lát nữa đợi tôi cùng về kẻo lạc đường bây giờ. Còn bây giờ thì đi vào đi nha!
Trời ơi, nó đứng sững vì cái nháy mắt đó. Có lẽ vì thế mà nó cũng để lỡ cái ánh mắt ghen tức Kyungsoo trao cho.
Hai người đó hòa vào đám đông. Nó đứng một mình, chập chững những bước đi đầu tiên cứ y như em bé lên ba mới tập đi vậy.
– Baekhyun. Cậu không vào à? – Kai bước lại phía nó, nở nụ cười quen thuộc.
– À... umk, tôi chuẩn bị vào – Mặt nó hiện lên sự đau khổ.
Kai nheo mắt nhìn nó khó hiểu rồi toan bước đi.
– Này anh! – Nó gọi lại.
Cậu quay lại nhìn nó như muốn hỏi.
– Anh cho tôi mượn vai anh một lát được không? – Nó nhăn nhó cầu xin Kai. Nếu không phải là bất đắc dĩ thì đời nào nó chịu hạ mình như vậy nhỉ?
Kai tròn xoe mắt nhìn nó nhưng cũng bước lại gần cho nó mượn vai.
Nó bám vào vai Kai như người chết đuối túm được phao. Hai người bước chậm chậm vào trong. Vừa đi, Kai vừa ghé vào tai nó, thì thầm:
– Mượn xong có trả không vậy?
– Tất nhiên! Sao? Muốn lấy luôn hả? – Nó vênh vênh.
– Không. – Kai cười xòa rồi thủ thỉ vào tai nó – Nhưng hôm nay trông cậu rất đẹp đấy.
May mà đèn không sáng lắm nên cậu mới không thể thấy được hai gò má nó đỏ ửng lên. Một người như Kai mà cũng biết khen người khác cơ đấy?
– Cảm ơn! – Nó cười.
– Không sao. – Cậu nói một câu xã giao thông thường rồi bước đi.
Nó lại một mình.
Quay góc nhìn về với sân sau của căn biệt thự. Chiếc xích đu có gắn những trái tim hồng kim lấp lánh trong ánh đèn mờ mờ và ánh sáng của ông trăng huyền hoặc đung đưa theo nhịp chân của hai con người.
– Tớ biết là cậu yêu tớ. Tớ cũng biết mình không nên ghen tuông vớ vẩn với cậu ta nhưng Chanyeol à, tớ không làm được. – Kyungsoo thở dài.
– Kyungsoo à. – Câu nói này người ta vẫn thường dùng khi không biết nên làm thế nào để an ủi đối phương.
– Nhìn hai người nói chuyện với nhau rất hợp. Cách cậu ta nhìn cậu làm tớ cảm thấy tủi. – Lại thở dài.
– Không có đâu, cậu ta ghét tớ còn chưa hết nữa là. – Chanyeol thanh minh.
– Cậu ngốc thật! Cậu ta thích cậu lắm đấy. Cậu không biết điều đó sao? – Kyungsoo nhìn xoáy vào mắt cậu. Bằng một giác quan đặc biệt nào đó, cậu có thể cảm nhận được rằng nó chính là người có thể thay đổi hoặc thậm chí là chiếm lấy người con trai cậu yêu từ tay cậu.
– Không có chuyện đó đâu. Làm sao có thể. – Cậu mỉm cười tự trấn an mình và người mình yêu
– Tại sao cậu không hỏi thẳng cậu ta? Coi như đó là món quà sinh nhật cậu dành cho tớ. – Kyungsoo ngã đầu vào vai Chanyeol rồi cả hai người cùng nhìn vào một điểm vô định trên bầu trời nhiều sao kia.
Nó chán ngấy cái cảnh ngồi yên một chỗ vì dù sao nó cũng là con người ưa vận động. Nghĩ đi nghĩ lại, nó tin rằng mình có thể xoay sở với đôi giày này nên lại loạng choạng bước đi. Vừa đi được vài bước đã bị níu tay lại khiến nó suýt ngã.
Giận dữ quay lại nhìn cái tên dở hơi đang níu tay nó nhưng mắt nó đã hóa tròn xoe khi nhìn thấy Chanyeol. Cậu đang níu tay nó, còn Kyungsoo lại ôm lấy cánh tay kia của Chanyeol.
– Cậu thích tôi phải không? (-_- .__. -_-)
Nó đứng hình ngay sau câu hỏi đó. Mắt nó dán chặt vào Chanyeol, toàn thân đóng băng bởi ánh nhìn của cậu.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chặp vào nó đầy soi mói. Dĩ nhiên vì hai nhân vật đang đứng trước mắt nó có thể coi là quá nổi. Kyungsoo nhìn nó, đôi mắt ánh lên niềm thương hại, sự ghen tức, và một chút ít hài lòng. Nhưng trong mắt nó, những hình ảnh đó, Kyungsoo và cả mọi người vây quanh dường như mờ nhạt hẳn. Chỉ có Chanyeol, chỉ có đôi mắt lạnh và cương quyết của cậu là rõ hơn tất, sáng hơn tất và tất nhiên là nó sợ hơn tất.
Nó vẫn đứng yên bất động.
"Không phải vậy! Tôi không thích anh!" – Đó là một câu nói với tất cả sự nổ lực, gượng ép và có thể xem là câu trả lời đầy hợp lý trong hoàn cảnh này. Nhưng câu nói đó đã bị nó kìm nén, ứ đọng trong cổ họng và không thể thoát ra được. Tại sao nó không thể nói? Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà? Nhưng câu nói đó lại không dễ với nó. Bởi đó là cả sự lừa dối, còn nó...nó không thể lừa dối chính con tim mình. Phải, nó thích Chanyeol (Chính bác sỹ Tao đã chuẩn đoán như vậy mà!!!)
Mọi người nhìn nó, nó chẳng thèm để ý. Kyungsoo nhìn nó, nó coi như không. Còn Chanyeol nhìn nó, nó lại thấy ngộp thở và hơi đau. Ít nhất đây không phải là tình huống mà nó mong muốn sẽ xảy đến.
Không gian im lặng dường như để chờ đợi câu trả lời từ nó. Nhưng nó không thể đáp ứng nhu cầu ấy được.
Chợt, tay nó bị kéo đi thật mạnh trong khi tay kia vẫn nằm gọn trong tay Chanyeol vẫn còn vương hơi ấm. Nó ngoảnh mặt nhìn lại mà không chỉ một mình nó, tất cả thảy các con mắt đều nhìn vào "kẻ xen ngang kia".(oaaaaaaaa)
– Kai? – Nó thốt lên kinh ngạc.
– Đi thôi! – Ánh mắt cậu hiện lên nỗi giận dữ và cậu kéo nó đi.
Sự bất ngờ đó khiến Chanyeol cũng buông tay nó ra và cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng một à không hai con người....
"Rắc" tiếng động nhỏ vang lên và ngay lập tức là giọng nói nhỏ của nó chỉ kịp Á lên một tiếng ngăn ngủi rồi ngã quỵ.
Đơn giản, nó đang mang đôi giày rất rất chật và với những bước chân dài của Kai khiến nó không theo kịp mà ngã xuống một cách bất ngờ.
Đã có một người đứng sau định chạy đến đỡ nó dậy nhưng.... "kẻ xen ngang" lúc nãy đã nhanh chóng bế thốc nó lên rồi rời khỏi hội trường, mang theo hàng ngàn ánh mắt trầm trồ, ngạc nhiên, và tức giận.
Em đi rồi sao anh còn đứng đó?
Sao người cạnh em không phải là anh?
Chanyeol nhìn thấy Kai bế nó – vợ của cậu – khuất lẩn vào đám đông. Có phải chăng, cậu đã sai? Lúc nãy khi hỏi nó, cậu đâu suy nghĩ nhiều, chỉ muốn biết sự thật. Nhưng đôi mắt nó tròn xoe nhìn cậu... Ôi cái đôi mắt đó.... Nếu cậu không hỏi nó thì có lẽ nó vẫn còn cười đùa vui vẻ. Nếu lúc Kai kéo nó đi, cậu giữ lại thì có lẽ cảm giác có lỗi nãy không lan chiếm trái tim cậu như vậy. Nếu lúc nó ngã, cậu chạy lại nhanh hơn thì có phải...có phải chăng bây giờ, bên cạnh cậu là nó và bên cạnh nó chỉ có cậu mà thôi! Nhưng nghĩ lại mà xem, tất cả đều là "nếu" và "nếu" nhưng "nếu" thời gian có quay trờ lại đi chăng nữa thì chưa chắc cậu đã đủ can đảm để làm những điều đó bởi trong mắt cậu, không chỉ lo cho nó mà còn cả Kyungsoo – người cậu đã hứa rằng sẽ yêu suốt đời....
Nó không nói gì cả mặc dù chân nó đau nhói. Nó tin rằng nỗi đau thể xác có thể phần nào giúp nó xóa đi được nỗi đau trong tim. Rồi nó rục đầu vào Kai mà khóc. Nước mắt thấm qua áo cậu và cậu cảm nhận được nó, những giọt nước mắt nóng hổi.
"Cậu đúng là ngốc thật!"
– Tôi xin lỗi! – Kai thì thầm.
Nó lau vội nước mắt đang chảy dài rồi mỉm cười:
– Xin lỗi? Vì cái gì?
– Lúc nãy vì tôi mà cậu bị ngã rồi ra nông nổi này đây. – Kai thở dài.
– Hơ, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh mà tôi không phải đi bộ, mỏi chân lắm rồi! – Nó lại cười mặc dù chân đau gần chết.
Kai bế nó đi dưới ánh trăng huyền hoặc. Trăng không đủ sáng để soi rọi khuôn mặt đau khổ của nó và vẻ đăm chiêu chau mày giận dữ vậy mà lại vô vùng bình yên của Kai nhưng cái không gian tĩnh lặng này càng làm hai con người cảm nhận rõ ràng diễn biến tâm trạng của đối phương...
"Kít" Chiếc xe dừng lại bên cạnh nó và Kai. Người cầm lái ló đầu ra và cười:
– Lên xe đi, đừng làm người ta tưởng hai người đang đóng phim! – Kris.
Kai nhếch mép rồi đỡ nó vào xe.
– Giờ đi đâu thưa quý ông, quý bà! – Kris đùa.
– Cậu... ưmk có thể đưa tôi đến nhà Tao được không? – Nó đề nghị. Có hai nguyên do để dẫn đến lời đề nghị này. Một là nó không muốn về nhà trong tình trạng này. Và hai là vì cậu bạn của nó, Tao.
Kris thoáng giật mình nhưng rồi cũng mỉm cười chấp thuận. Chiếc xe đến nhà Tao thẳng tiến.
"Tính...tinh" Chuông cửa vang lên một hồi lâu mới thấy Tao chạy ra. Cậu bạn vừa nhìn thấy nó trên tay Kai đã thoảng thốt kêu lên:
– Baekhyun, bạn sao vậy?
– Không sao. Chỉ một sự cố nhỏ thôi mà! – Nó trấn an rồi quay lại nhìn chàng trai.
– Chào! – Kris bước đến trước mặt Tao.
Cậu bạn đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn con người vừa cất ra câu nói đó và lắc đầu để tin chắc mình không lầm tưởng.
– Ch...chào! – Tao sau một hồi cũng chịu đáp rồi quay sang nó – Vào nhà đi!
Nó được đặt xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách.
– Bạn bị trặc chân rồi. – Tao nhìn nó phán đoán.
– Chắc vậy! – Nó nhăn mặt.
Kai khẽ nâng bàn chân đau của nó lên cân nhắc một hồi rồi dùng sức...bẻ để hai khớp xương khớp vào nhau.
"Rắc"
– Ahhhhhhhhh! – Tiếng hét kinh thiên động địa của nó vang lên làm ai nấy đều bịt tai lại.
– Hàng xóm thức hết bây giờ! Híc! – Tao hét lên để lấn át cái volume của nó.
– Thế nào rồi? – Kai nhìn nó lo lắng.
– Bẻ chân người ta xong rồi hỏi sao rồi à? – Mắt nó rơm rớm nước.
Kai bật cười trước bộ dạng của nó. Còn nó, sau một màn nước mắt sắp rơi, nó lại tiếp tục quan sát cử chỉ của Tao và Kris.
Có một điều rất chi là rõ ràng rằng hai người này đang cố tránh mặt nhau. Chợt Kris nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh phòng khách một bức ảnh đã được lật úp xuống. Nỗi tò mò trỗi dậy, cậu bước đến và cầm nó lên xem.
Hai người con trai đang ngồi trên một cánh đồng hoa bạt ngàn và họ cười rất vui vẻ. Hai chàng trai đó là cậu Ngô Diệc Phàm và cậu chủ của căn nhà này, Tao. Nhưng tại sao trong tiềm thức cậu chưa bao giờ nhớ rằng mình đã từng tới đó và nụ cười đó.... không phải của cậu bây giờ.
Cái khung ảnh màu bạc có trái tim lớn lấp lánh màu hồng và trong hình trái tim khắc một dòng chữ, một dòng chữ khó hiểu: "Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cậu bé ngốc của mình – Ngô Diệc Phàm"
BẠN ĐANG ĐỌC
Byun Baekhyun, tớ yêu cậu - [ChanBaek ver][Longfic/HE]
FanfictionTên gốc: Có một điều em không biết anh yêu em Tác giả: Lâm Băng Di Editor: Hạnh Phạm Pairing: ChanBaek, KrisTao, HunHan,... Thể loại: Hiện đại, HE Độ dài : 50 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng edit: Đang tiến hành NOTE: Bản...