Chương 18

132 9 1
                                    

Cái khung ảnh màu bạc có trái tim lớn lấp lánh màu hồng và trong hình trái tim khắc một dòng chữ, một dòng chữ khó hiểu: "Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cậu bé ngốc của mình – Ngô Diệc Phàm"
– Tấm ảnh đó mình định vất đi lâu rồi nhưng dạo này bận quá chưa vất được. – Tao hốt hoảng chộp lấy khung ảnh trên tay Kris rồi bước vào trong phòng và đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, một cậu con trai đang khóc, những giọt nước mắt nhỏ dài xuống những góc cạnh và tấm kính của khung ảnh nhỏ trong tay cậu con trai. Cậu khóc vì một quá khứ đã qua, khóc vì một quá khứ không bao giờ trở lại....
Nhưng cậu con trai đó lại không hề biết rằng ở bên ngoài cánh cửa kia, một chàng trai lặng người tay định gõ cửa nhưng lại thôi. Kris quay mặt lại, ngồi xuống sàn, tựa lưng vào cánh cửa gỗ, đầu óc cậu trống rỗng và không hiểu tại sao tim cậu đau nhói.
Hai con người đó, chỉ cách nhau một cánh cửa thôi mà cứ như là cả một vòng trái đất...
– Sao cậu lại ở đây? – Tao bước ra và ngạc nhiên khi nhìn thấy Kris ở ngoài phòng mình. Khóe mắt cậu đỏ hoe và hẳn ai cũng biết là vừa khóc xong.
– Không, đi ngang qua thấy mệt thì ngồi lại thôi! Phòng vệ sinh ở đâu vậy? – Một lời nói dối không thể vụng về hơn được nữa. Phòng Tao ở trên gác mà cậu thì có việc gì phải đi lên đó cơ chứ.
– Xuống cầu thang, đi thẳng xuống bếp, nằm ở bên tay trái ý. – Tao chỉ chỉ tay rồi bước đi xuống lầu.
Còn lại một mình, tên con trai bỗng đâm đầu vào tường, tay đấm mạnh vào cánh cửa (điên quá rồi!)
– Baekhyun, tối ngủ lại luôn chứ? – Tao ngồi cạnh nó, hỏi han.
– Chắc để hôm khác, mình không về thể nào cả nhà cũng lo lắm! – Nó cười.
– Vậy để tôi đưa cậu về. – Kai đỡ nó dậy rồi quay sang tìm Kris, nhác thấy bóng cậu uể oải xuống lầu, Kai hỏi luôn – Kris cậu có về không hay ở lại đây?
– Tớ.... – Kris giật bắn mình, ngạc nhiên vì câu hỏi quá sức vô duyên của Kai nhưng sao lại thấy câu hỏi đó...quen quen.
– Cậu ấy ở lại đây làm gì? Cậu ấy cũng có nhà mà! – Tao cắt ngang.
– Bạn nói cũng phải! – Kris chép miệng rồi bước thẳng ra cửa.
Khi cả ba đã leo lên xe đi khuất, Tao thở phào rồi tựa luôn vào cửa, mắt ngắm nhìn bầu trời đêm mà tâm trí thì phiêu lạc nơi nào.
Không khí trên xe yên lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Nó cũng chẳng thiết nói nhưng vẫn luôn suy nghĩ về thái độ của Tao.
Tại nhà Kyungsoo
Sau khi Kai cùng nó rời khỏi, buổi tiệc lại quay về quỹ đạo của nó nhưng với hai con người thì có lẽ mọi chuyện đã khác hẳn...
– Chanyeol, lấy giùm tớ ly rượu nho. – Kyungsoo kéo tay Chanyeol rồi đẩy cậu về phía bàn tiệc.
Một lát sau, cậu quay lại, vẻ mặt đờ đẫn.
– Rượu nho của tớ đâu? – Kyungsoo nhíu mày.
– Rượu nho? – Chanyeol như choàng tỉnh – À, tớ quên mất – Nói rồi cậu lại bước về phía bàn tiệc lần hai.
– Đây ko phải là rượu nho. – Kyungsoo ngạc nhiên với thái độ của cậu bạn trai rồi Kyungsoo đứng dậy, nhăn mặt nói – Hôm nay cậu lạ thật!
Chanyeol thẫn thờ nhìn bóng dáng Kyungsoo khuất hẳn rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đấm mạnh bàn tay vào bàn.
"Chanyeol, mày làm sao vậy nè?"
Tiệc đã tàn, mọi người khách lục đục ra về sau khi đã chìm trong men say và những điệu nhạc cuồng nhiệt. Chanyeol cũng vội vàng lấy xe nhưng chợt khựng lại ở cánh cổng bạc của ngôi biệt thự, suy nghĩ mông lung rồi lắc đầu nhủ thầm:
– Thằng nhỏ đó giờ đã được người ta đưa về nhà rồi, làm gì có thời gian đứng chờ mình đón cơ chứ?
Cậu nhớ trước lúc vào, cậu đã dặn nó là chờ cậu ở cổng để rước về, vậy mà giờ, nơi cánh cổng bạc có rất nhiều người nhưng không phải là nó....
– Cảm ơn! – Nó cười rồi chào tạm biệt hai chàng trai để đi vào nhà. Chân nó đã đỡ hơn sau khi thoa thuốc và băng bó, nó có thể tự đi vào nhà mà không cần ai phải đỡ.
– Umk! Ngủ sớm đi! – Kai vẫy tay rồi quay lại vỗ vai Kris – Đi thôi!
– Tớ thấy cậu có vẻ lạ lắm, chuyện gì đã xảy ra ở nhà Tao? – Đợi khi không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Kai mới xua tan.
– Không có gì! – Kris mệt mỏi.
– Umk! – Cậu cảm thấy rằng đến lúc nào Kris thực sự muốn nói, cậu ta sẽ tự khắc nói ra.
– Vào trước đi nhá, tớ đi có công chuyện! – Kris chào tạm biệt cậu bạn rồi cho xe đi.
Kai nhìn theo đầy lo lắng nhưng rồi cũng bước vào nhà.
Nó cố lắm mới lết được lên phòng. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng hắt vào ban công rọi thứ ánh sáng mờ mờ.
"Tách" Nó đưa tay bật công tắc điện.
"Cốp" Đôi giày trên tay nó rơi xuống đất, mặt lấm la lấm lét nhìn cái khối đang nằm trên chiếc giường yêu quý của nó.
Nó tiến lại gần và nhận ra Chanyeol. Suy nghĩ ngu ngốc của nó lúc đó là chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng để tránh khỏi bị tra hỏi. Nhưng không kịp nữa rồi, cái giọng nói kia lại cất lên làm tim nó ngừng đập vì hoảng sợ:
– Về rồi à?
– .....
Không thấy trả lời, Chanyeol ngồi bật dậy và nhìn chằm chằm vào nó. Vẫn cái kiểu cũ, đôi giày xách trên tay, chân xỏ dép. Nhưng.... ở cổ chân trái thì có sự xuất hiện của một miếng cao dán.
– Chân cậu? – Chanyeol nhìn nó.
– À, không sao! – Nó cười trừ.
– Lại đây. – Cậu dở giọng ra lệnh vậy mà nó lại răm rắp nghe lời mới khổ. Quả thực ko hiểu nguyên nhân gì mà giờ đây nó cảm thấy rất sợ cậu.
Nó ngồi xuống giường một cách miễn cưỡng, mặt nhăn nhó như chú khỉ.
Bất ngờ, Chanyeol cúi xuống và nâng chân phải của nó lên, trên tay đã thủ sẵn một miếng cao dán màu trắng nhỏ xinh.
Nó đã định nói gì đó nhưng cứ y như thần, cậu biết được mọi ngôn ngữ của nó nên đã ra lệnh trước:
– Ngồi yên!
"Tại sao tôi phải nghe lời anh cơ chứ? Baekhyun, mày điên rồi à?" Nó thầm nghĩ.
Gót chân nó ửng hồng. Tất cả đều tại cái đôi giày đó. Và nhắc đến đôi giày là phải kể tội Chanyeol.
Cậu đặt chân nó về vị trí cũ, tất nhiên là có xê dịch vài xen-ti-mét rồi bước thẳng ra ban công ngắm trăng.
Nó sau một hồi lưỡng lự cũng chạy ra đứng bên cạnh. Trời đêm nay nhiều sao thật, những ngôi sao lấp lánh.
– Xin lỗi! – Chanyeol thì thào và tai nó đủ thính để nghe được câu nói đó.
Nó mở to mắt nhìn Chanyeol, khều khều vào tay cậu:
– Anh... làm ơn nhéo má tôi một cái đi.
Lần này đến lượt cậu nhìn nó, ngạc nhiên. Không đợi cậu hỏi, nó giải thích luôn:
– Anh mà cũng biết nói xin lỗi à? Tôi có nằm mơ không? Nhéo đi xem nào – Nó đưa tay chỉ vào má mình.
Chanyeol bật cười rồi đưa hai tay nhéo má nó làm nó la lên vì đau.
Nó nguýt cậu một cái thật dài rồi lẩm bẩm:
– Muốn thức tỉnh người ta hay muốn bóp chết vậy? Người gì đâu mà mạnh thế.
– Xin lỗi! – Câu xin lỗi thứ hai được thốt nên bởi Chanyeol.
Giống như lần trước, nó đưa con mắt to trong nhìn cậu. Cậu cũng nhìn nó với nụ cười thật tươi và đôi tay đã đặt lên má nó tự bao giờ.
– Cần tôi nhéo má giống lần trước không? – Chanyeol hỏi.
– Không không, cảm ơn! – Nó nói rồi cười thật tươi, hai mắt lấp lánh ý như những vì sao trên trời.
Chanyeol sững người trước nụ cười của nó rồi vội vàng quay mặt đi hướng khác mặc cho nó ngạc nhiên.
– Làm ơn đừng cười kiểu đó. – Cậu vẫn không nhìn vào mắt nó.
Nó cũng ngạc nhiên ghê lắm nhưng vẫn muốn sống yên bình nên đã lấy tay quay mặt cậu nhìn thẳng vào nó rồi đưa đôi tay lên hai khóe mắt, nhẹ nhàng kéo xệch xuống trông ngộ ơi là ngộ, miệng vẫn cười nhưng vì cơ mặt bị kéo xuống nên nụ cười méo xệch:
– Vậy cười theo kiểu này được chứ? – Nó ngu ngơ hỏi.
Cậu không nói gì, chỉ cười rồi lại đưa đôi mắt lên bầu trời đêm. Vầng trăng sáng vằng vặc, chiếm lĩnh một khoảng không rộng lớn. Trăng như là bá chủ của bầu trời nhưng trăng đơn độc....
Còn xung quanh, những vì sao san sát nhau và cùng tỏa ra ánh sáng như nhau. Nhìn vào khó mà phân biệt được vì sao nào sáng nhất, chúng sống chen chít trong không gian màu đen vô tận nhưng chúng cùng nhau tỏa sáng, chúng không hề cô đơn...
– Mẹ tôi bảo rằng mỗi người đều có một vì tinh tú là thần hộ mệnh. – Nó hạ giọng khi nhắc đến người mẹ đã khuất của mình.
Chanyeol nhìn nó đầy thương cảm, vậy mà cách đây vài ngày, chính cậu đã dám coi thường xuất thân của nó.
– Anh có nhìn thấy ngôi sao kia không? Ngôi sao duy nhất được ở gần mặt trăng ý. – Nó đưa tay chỉ chỉ.
Cậu hướng mắt theo hướng tay chỉ của nó rồi gật đầu.
– Đó chính là ngôi sao hộ mệnh của tôi. Tên ngôi sao đó là Baekhyun. – Nó ngây thơ chia sẻ. – Sao anh lại cười? –Nó quay sang Chanyeol.
– Không, cậu thật giống trẻ con đấy, cậu cũng mê tính dị đoan nhỉ? – Chanyeol xua tay.
– Đâu có, đó là sự thật, mẹ tôi bảo vậy mà! – Nó vênh vênh. Bất cứ điều gì mẹ nó nói, nó đều tin đó là sự thật.
Chanyeol xoa nhẹ đầu nó rồi chỉ lên ngôi sao mà theo nó có tên là Baekhyun, nói nhỏ:
– Cậu không thấy ngôi sao đó đơn độc lắm sao? Bạn bè nó ở xung quanh mà nó lại cứ nằm ở đó một mình.
– Nó đâu có nằm ở đó một mình, nó ở cùng mặt trăng. Mặt trăng là của ngôi sao và ngôi sao cũng là của mặt trăng – Nó phân bua.
Chanyeol vỡ lẽ, cậu nhìn ngôi sao nhỏ rồi lại nhìn vầng trăng huyền hoặc bên cạnh, ngôi sao là của mặt trăng? Mặt trăng là của ngôi sao? Phải, không biết đến bao giờ nó mới tìm được mặt trăng của mình...
Trăng vẫn rải ánh sáng mờ ảo xuống trần thế, ban phát hơi lạnh se se cho những con đường, và gợi nên thứ tình tình cảm kỳ lạ trong mỗi tâm hồn nhỏ bé...
Bên cạnh ông trăng, một vì sao nhỏ vẫn tỏa sáng, nhưng ánh sáng yêu ớt hơn. Liệu trăng có bao giờ biết rằng Ngôi sao là của mặt trăng và mặt trăng là của ngôi sao?!?
Hai con người, hai suy nghĩ cùng đứng nhìn về một hướng cho đến khi chàng trai quay lại cốc đầu cậu con trai:
– Đồ trẻ con, ngủ sớm đi, tôi về!
– Đồ người lớn, về đi, tôi ngủ! – Nó nhướn người cốc đầu trả đũa Chanyeol.
Cậu định nói gì đó rồi lại thôi.
"Cậu thích tôi phải không? Chắc là không đâu nhỉ? Vì nếu thích tôi thì làm sao cậu có thể đứng ngắm trời đêm nãy giờ!?!" Chanyeol lắc đầu rồi bước đi.
"Anh không biết phải không Chanyeol, chính tôi cũng vậy, cũng không biết là mình thích anh từ bao giờ nữa nhưng mà quả thật tôi rất khâm phục bản thân mình đấy! Cười cười nói nói mặc cho cơn đau cứ xuyên suốt trong lòng..." Nó thở hắt ra, quỵ xuống rồi tựa đầu vào lá chắn ban công.
Sáng hôm sau, nó đang loay hoay soạn sửa đến trường thì một vật gì đó trong túi áo rơi ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào làm vật đó lóa lên, nó liền chạy lại nhặt và nhận ra chiếc đồng hồ gia bảo của Lay. Từ hôm đó đến giờ, cậu bạn không nói với nó câu nào, chẳng thèm hỏi thăm nốt, không biết có chuyện gì không?!?
– Lát nữa chắc phải đem đến lớp trả cho bạn ấy thôi! – Nó nhủ thầm rồi cất chiếc đồng hồ vào túi áo.
Lon ton chạy vào lớp với cái chân đã bớt đau hơn, nó tiến thẳng đến bàn Lay.
– Hey! Trả cho bạn nè, mình quên mất! – Nó cười tươi hớn hở.
Lay tròn xoe mắt nhìn nó như là một người ngoài hành tinh vậy, lắp bắp:
– Bạn...bạn...
– Mình trả đồ cho bạn mà, lần sau không được làm mất đâu nhá! – Nó dúi chiếc đồng hồ vào tay Lay.
– Hứ! Bạn đóng kịch làm gì? Muốn gì thì nói đi! – Cậu bạn nhếch mép, giọng lạnh băng. (-_-)
– Muốn gì ư? – Nó nhăn mặt khó hiểu – Mình chỉ muốn trả đồng hồ cho bạn thôi mà! – Nó ngô nghê.
Lay thu hết sự chú ý về vẻ mặt thành khẩn của nó, rụt rè hỏi:
– Bạn...không trách gì tôi à?
– Không, hôm đó bạn làm mình lo quá, mà sao bạn về được nhà vậy? Bạn đã đi đâu? – Nó hỏi tới tấp.
– Mình.... à.... mình thấy bạn lâu về quá, chạy đi tìm nhưng mãi không gặp được bạn. Lát sau mình quay lại chỗ cũ ngồi đợi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà, chắc pama mình đi tìm. – Lay kể một mạch rồi cười trừ.
Nó tin ngay lời cậu bạn rồi nháy mắt:
– Xin lỗi đã để bạn chờ lâu.
– Bạn không sao là tốt rồi!
Lúc nó vừa vào chỗ, Lay rút điện thoại ra rồi nhắn tin cho một ai đó.
"Thằng nhỏ đó không nghi ngờ gì cả? Em vẫn còn trong vòng chơi phải không?"
Send. Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cậu bạn nhỏ.
Ra về.
Trên sân trường vắng ngắt có hai cái bóng in dài đang di chuyển. Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng vậy.
– Anh Sehun! – Luhan gọi theo.
-.....
– Đợi em với! – Cậu nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.
– Xin em đừng đi theo anh nữa! – Sehun không ngoảnh mặt lại nhìn cậu bé lấy một lần.
– Nhưng em thích anh. – Luhan khẳng định.
– Nhưng... anh thích....anh trai em! – Sehun nói nhỏ dần rồi bước đi nhanh hơn.
– Ahhh! – Cậu bé ôm lấy bụng rồi hét lên.
Sehun quay lại thì thấy Luhan đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy bụng, môi mím chặt vì đau.
– Em sao vậy? – Sehun chạy lại.
– Đau quá, không đi nổi nữa rồi! – Cậu bé nhìn Sehun cầu cứu.
– Để anh đưa em đến bệnh viện. – Sehun hốt hoảng bế thốc cậu bé lên mà không để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cậu bé đang nhìn cậu chằm chằm.
Luhan không còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cậu bé bật lên một tiếng cười trong trẻo:
– Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách này sớm hơn. – Luhan vòng tay ôm lấy cổ Sehun nhưng bất ngờ, anh chàng trừng mắt nhìn cậu con trai đang nằm trên tay mình làm Luhan sợ hãi.
Sehun thả Luhan xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Sehun ghét ai lừa dối cậu dù người đó....có là người cậu yêu thương nhất.(Phũ như Kris ý -_-)
Sehun đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại không hề nghe thấy cái giọng nói líu lo của cậu bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng.
Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Sehun đã quá mạnh tay?
– Này, không sao chứ? Muốn nằm ăn vạ hả? – Sehun đứng đút tay vào túi quần, đứng nhìn Luhan nằm dưới đất. Cậu không muốn bị cậu bé lừa thêm một vố nào nữa.
– Anh đi nhá! – Sehun dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được phản ứng gì của cậu bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Luhan lên với vẻ lo lắng thực sự.
– Có nghe anh nói gì không vậy? Này.... – Sehun vỗ vỗ vào má cậu bé nhưng cũng không trả lời.
– Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nhá! – Sehun nhếch mép rồi lại cõng Luhan đi.
Trên lưng cậu, Luhan nở một nụ cười hài lòng.
"Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây không phải là lần cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em đã từng yêu anh.... nhất định là vậy!!!"
– Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư? – Một tên con trai vừa nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.
– Anh ơi....xin anh tha cho em... em trót dại anh ơi... – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.
Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu...không phải của cậu.
– Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.
– Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.
– Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.
– Kris! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già không? Hay... hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói của Kai đâm trúng tim đen của Kris, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi...
"Kris, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng không đáng có này?" – Kai nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:
– Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Kris sẽ không bao giờ quay lại.
Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu...

Byun Baekhyun, tớ yêu cậu - [ChanBaek ver][Longfic/HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ