– Em làm rất tốt, nhóc ạ. – Cô gái trẻ lại xoa đầu Luhan.
Cậu bé chỉ cười. Cười nhưng không có nghĩa là hạnh phúc.
– Bây giờ em sống thế nào đây? – Luhan nhủ thầm rồi thở hắt ra đầy mệt mỏi.
– Trước kia em sống như thế nào thì hãy sống như vậy. Loại hình ảnh hắn ra khỏi đầu đi em.
Trả được thù rồi. Phải, cậu phũ phàng rời xa Sehun và khiến tim người con trai ấy một lần nữa vỡ tan. Nhưng sao cậu có cảm giác không phải mình rời xa Sehun mà như là Sehun đã xa rời cậu và khiến tim cậu chỉ còn những mảnh vụn mà lưỡi búa của hận thù đã đập nát nó.
Bước trên đường phố nhộn nhịp, những bước chân vô định trải dài. Cậu bé cứ đi mãi, đi mãi để rồi một lần ngẩng mặt quay lại hỏi mình đang ở đâu và mình sẽ đi đâu?
– Anh ơi, anh vui chứ vì... em đã thay anh trả thù. Còn em, sao lại chẳng thể cười nổi. Có lẽ là vì em chưa thích nghi kịp với cuộc sống khi thiếu đi một người. – Luhan gục đầu trên vỉa hè rồi lặng lẽ để nước mắt khẽ rơi.
Trong lúc đó, ở một nơi khác, Sehun tựa đầu vào khung cửa ngắm trời ngả bóng xế tà.
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh dễ dàng một khi em đã bước vào và để lại một dấu ấn sâu đậm trong đó. Bởi... nếu có ngày đó thật thì anh sẽ đi tìm em và nhất định sẽ tìm được em"
Lời nói quen thuộc ngày nào. Đó không đơn giản chỉ là một lời nói mà còn là một lời hứa. Sehun đã bảo sẽ đi tìm cậu bé ấy cơ mà. Sehun đã bảo sẽ níu giữ cậu bé ấy cho đến khi cậu bé thật sự không cần cậu ở cạnh nữa cơ mà.
Nếu không ở cạnh cậu bé với chức danh là bạn trai thì là anh trai cũng được. Miễn sao nhìn thấy cậu bé mỗi ngày.
Nhưng sao cậu lại đứng ở đây, ngắm bầu trời chứ không phải là tìm cậu bé như đã nói?
Có một ai đó đã nói rằng: "Đừng chờ đợi những gì bạn muốn. Hãy đi tìm chúng". Liệu Luhan có phải là một điều cậu muốn hay không?
Nghĩ đến đó, Sehun vội vã lấy chiếc áo trên giá khoác vào và đi ra ngoài.
Quả thật là không biết bắt đầu từ đâu giữa dòng đời xô bồ này.
Trời nhanh chóng nhuốm màu bóng đêm. Mọi thứ đều trở nên lung linh hảo huyền lạ.
Đến lúc này, Sehun mới nhận ra mình thật là ngốc. Đi tìm thì có ích gì cơ chứ? Liệu Luhan có về bên cậu không? Nhưng thử một lần đâu có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới?
– Tìm được em rồi cậu bé. Sao lại khóc nhè vậy nè? – Sehun bước đến trước mặt, chìa tay ra cho Luhan nắm lấy.
Luhan ngước nhìn Sehun, ngạc nhiên.
– Sao anh lại ở đây?
– Anh tìm em như đã nói. – Sehun nhún vai rồi kéo cậu bé dậy.
Có lẽ cậu bé đã ngồi ở tư thế đó lâu quá rồi. Đôi chân tê buốt tưởng chừng như mất cảm giác vậy.
– Leo lên, anh cõng em về nhà. – Sehun quay người, ra hiệu.
– Anh Sehun...em... – Luhan vịn vào vai Sehun ngập ngừng.
– Nhanh lên nào, không em sẽ phải cõng anh về vì bắt anh ngồi lâu quá đấy. – Sehun đùa
Luhan ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Sehun. Tựa đầu vào vai anh mà thở dài. Quá nhiều chuyện, quá nhiều bức tường ngăn cách thế giới của cậu và anh. Nếu không có bất cứ vật cản nào, cậu sẽ chạy đến cạnh Sehun ngay nhưng nếu không có bất cứ vật cản nào liệu đó có gọi là tình yêu hay chăng?
– Anh đã bảo sẽ tìm ra em dù em ở bất cứ đâu mà. – Giọng Sehun trầm ấm.
-.....
– Anh không nhất thiết phải là gì đó mới được quan tâm em phải không? Nếu em khó chịu có thể xem anh như anh trai. Rất sẵn lòng nếu điều đó làm em vui.
-....
– Cõng em thế này không biết bạn trai em có nói gì không nữa. Cho anh xin lỗi nếu hai đứa giận nhau vì chuyện này nhé. – Sehun cười buồn.
Nghe đến đây, Luhan bật khóc, khóc trên lưng Sehun.
Tiếng nấc dù cố nén nhưng vẫn có thể cảm nhận qua đôi vai đang run lên và nước mắt không biết từ bao giờ đã ướt đẫm vai áo Sehun, những giọt nước mắt nóng hổi.
Sehun yên lặng để Luhan được khóc.
Luhan vòng tay xiết chặt hơn nữa vào cổ Sehun. Cậu không hiểu tại sao mình lại có thể làm anh đau mặc dù với cậu, anh là một người tuyệt vời.
Có nhiều lúc đâu cần phải nói ra và lắng nghe mới có thể hiểu và cảm thông cho nhau đâu. Chỉ cần một người khóc và một người yên lặng là đủ... Mọi thứ đều có thể cảm nhận bằng trái tim.
" Sao anh cứ làm người khác phải đau thế này? Thà anh cứ oán trách em hay bỏ mặc em luôn cũng được. Đằng này anh lại quan tâm em, khiến cho em sống lại với tình yêu không hề có hận thù. Giá như tất cả chỉ là một cơn ác mộng, sau khi bừng tỉnh sẽ chẳng có gì xảy ra như người ta nói Sau cơn mưa trời lại sáng..."
– Chen, con lại ăn cơm đi! – Ba thằng nhóc nói vọng ra từ căn bếp.
Thằng nhóc lẳng lặng ngồi vào ghế. Tại sao bếp nhà ai cũng "ấm áp ánh lửa hồng" còn bếp nhà nó thì lạnh lẽo thế này?
Thằng nhóc ngẩng mặt nhìn ba mẹ nó rồi cười khẩy. Họ là vợ chồng, họ chung chăn gối, họ ngồi ăn cơm với nhau, họ nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy sự giả tạo và gượng ép.
Bất giác, nó thấy thương hại chính mình. Nó sống, nó ăn, nó ngủ, nó học, rồi nó làm mọi việc chỉ đơn giản như một nghĩa vụ. Nghĩa vụ mà từ khi sinh ra, nó đã bắt buộc phải làm.
– Ăn đi con – Ba mẹ thằng nhóc đồng thanh rồi gắp thức ăn cho con trai.
Không hiểu một thứ gì đó đã bắt thằng nhóc đứng dậy, lôi từ ngăn bàn phòng khách ra một tập giấy tờ rồi trình ra trước mặt "hai đấng sinh thành".
– Ba mẹ ký vào đi. Con muốn sống là chính con chứ không phải sống để làm sợi dây trói buộc giữa hai người.
– Đơn li hôn? – Mẹ nó ngạc nhiên.
– Phải, là đơn li hôn. Chẳng phải ba mẹ cũng chỉ chờ đợi ngày được tự do thôi sao? – Nó nhíu mày.
– Con, vì con ba mẹ có thể làm tất cả. – Mẹ nó nhìn nó, ánh mắt đau khổ.
– Kể cả việc bắt con phải sống như một gánh nặng, như một trách nhiệm phải mang sao? – Nó lớn tiếng rồi bất chợt hạ giọng – Con biết ba mẹ cần tự do và con cũng vậy, con có cuộc sống của con.
Nói rồi nó bỏ lên phòng.
Ba mẹ nó ngồi đó, nhìn nhau rồi lại nhìn vào đơn li hôn trên bàn. Có lẽ thằng nhóc đúng. Nó có cuộc sống của riêng nó.
– Tôi cần nói chuyện với cậu. – Thủ lĩnh EXO-M hội đích thân đến phòng của EXO-K hội.
Tại sân sau vắng lặng của trường Trung học SM.
– Không hiểu vì sao có những chuyện luôn khiến tôi và cậu dính vào nhau như nam châm vậy. – Kai đưa chân đá ngọn cỏ.
– Có lẽ là số trời. – Chanyeol đút tay vào túi và nhếch mép cười. Chính cậu còn chưa tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó nữa là.
– Cậu và Kyungsoo... dứt điểm rồi sao? – Kai nghiêng đầu.
– Tôi không nghĩ anh có hứng thú với chuyện đó. – Chanyeol nhún vai.
– Thằng bé là em tôi.
– Tôi biết. Nhưng có cần phải nhấn sâu quá vào chuyện đời tư của người khác không?
– Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. – Kai khẽ nhíu mày.
– Umk. Hình như vào hôm cưới, tôi đã nói với anh rồi thì phải. – Chanyeol nheo mắt. Tất cả những gì cậu làm liệu có phải là tất cả những điều cậu muốn?
– Vậy là tôi có thể "động" vào EXO-K mà không bị cản lại bởi đứa em của tôi. – Kai cười khẩy.
– Đây chẳng phải là điều anh muốn lâu rồi sao? Chẳng qua vì Kyungsoo mà đình chiến thôi.
– Lạ thật, bây giờ vẫn không thể dễ dàng động vào cái hội quái quỷ của cậu. – Kai thở dài.
– Anh có tin không? Tôi biết nguyên nhân vì sao không thể. – Ánh mắt cậu ánh lên một niềm tin.
Kai nhíu mày nhìn cậu.
– Không cần phải nhìn tôi như vậy đâu. Bởi vốn dĩ giữa EXO-K và EXO-M luôn có... một người để chúng ta yêu quý. Dù không phải Kyungsoo thì người để chúng ta yêu quý kia vẫn tồn tại. – Cậu đưa mắt nhìn xa xăm rồi nói tiếp – Anh đã nghe câu chuyện về thiên thần làm tan chảy trái tim băng của hoàng tử chưa? Và anh đã bao giờ nghe câu chuyện về mặt trăng và ngôi sao. Liệu nghe xong anh có hiểu mặt trăng sinh ra là dành riêng cho ngôi sao và ngôi sao xuất hiện cũng chỉ vì muốn ở cạnh mặt trăng mà thôi.
Sau khi để lại một chuỗi lời nói khó hiểu, Chanyeol bước đi nhẹ như cái cách mà cậu đến.
Còn lại một mình Kai giữa chốn ấy. Anh không hiểu, không hề hiểu về mặt trăng và ngôi sao nhưng lại hiểu rất rõ về thiên thần cảm hóa trái tim băng.
Bất giác, anh đặt tay lên ngực trái, nơi những tiếng đập của sự sống vang vọng trong lồng ngực.
"Tim ơi, liệu ta có quá vô tâm không? Ta chưa bao giờ biết mi đập là vì ta và có lẽ chưa bao giờ ta nghĩ mình có mi để cảm nhận được mi đang sống lại...nhờ một ai đó"
– Ba mẹ mình sắp li hôn rồi. – Chen thản nhiên thông báo.
– Là thật à? – Nó ngạc nhiên vì thái độ của cậu bạn.
– Umk. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. – Thằng nhóc cười nhạt rồi dang tay hít hà cái không khí trong lành.
– Có lẽ nó sẽ tốt cho cả ba người. Là bạn đề nghị đúng không? – Nó nhìn thằng nhóc.
– Là con của họ đề nghị.
Thằng nhóc nheo mắt. Là "con của họ"chứ không phải là Chen bình thường. Con họ sẽ mong họ hạnh phúc và cần giải thoát cho chính mình. Còn thằng nhóc vốn dĩ luôn nghĩ rằng mình là người ích kỷ và mình cần cả gia đình.
– Bạn sẽ sống một mình?
– Umk. Sống như một cơn gió. Gió tự do.
– Nhưng gió sẽ không bỏ rơi bạn bè phải không? – Nó quay mặt dỗi hờn.
– Tất nhiên. I love you so much. – Thằng nhóc hô to.
Lần đầu tiên thằng nhóc thấy rằng quyết định của mình là đúng. Giờ đây thật hạnh phúc vì thằng nhóc có những người bạn và thằng nhóc không còn là một gánh nặng cho ai khác trên đời nữa.
Nó cười tươi, hạnh phúc.
– Tin tức loan nhanh thật. Ngoài kia đầy rẫy tin đồn cậu và Tao đấy. – Kai đặt cuốn sách xuống bàn.
– Sao lại là tin đồn? – Kris cười hớn hở.
Kai nheo mắt khó hiểu nhưng cũng không giấu nổi niềm vui sướng.
– Cậu nhớ lại rồi sao?
– Cũng muốn lắm chứ nhưng sao tớ không thể. – Kris cười buồn. Mỗi lần nhắc đến chuyện về một mảng kí ức bị mất, cậu lại bứt rứt không yên.
– Cứ nhờ thời gian giúp cậu đi. Đừng miễn cưỡng vì càng cố thắt nút lại càng thấy lỏng hơn thôi. – Kai an ủi rồi lại chăm chú vào quyển sách.
– Nói thật cho tớ biết, khả năng tớ có thể nhớ lại là bao nhiêu? – Kris nhìn chằm chằm vào bạn.
-....
– Nói đi. Tớ cần biết sự thật.
– Umk. 10% – Kai cúi đầu.
Kris lặng người. Sao bỗng dưng cậu thấy ghét bản thân mình quá chừng. Tại sao lại không biết quý trọng tính mạng để rồi rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ? Mặc dù giờ đây cậu và Tao vẫn là một đôi nhưng cậu đủ thông minh để hiểu Kris trước đó và sau này khác biệt nhau dẫu có là một người.
Dạo này không khí trong nhà rất lạ. Nó cảm thấy mình nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ ông nội và... từ Chanyeol. Đáng ra điều này phải khiến nó vui mới phải nhưng không hiểu sao lại khiến nó lo lắng. Cái người ta gọi là giác quan thứ sáu có đúng không nhỉ? Liệu có phải có một chuyện gì đó rượt qua làm thay đổi cuộc sống của nó? "Rượt qua", nhanh đến nỗi chính nó cũng không thể nhận ra.
– Hai đứa mai sẽ về quê thăm bà phải không? – Ông Park hỏi.
– Vâng ạ. Từ hôm cưới đến giờ không gặp bà. – Chanyeol đáp.
– Tại sao bà lại không sống chung với gia đình mình nhỉ? – Nó vô tình hỏi nhưng câu hỏi của nó lại làm cả nhà chuyển sắc.
– Cái đó cậu không cần biết. – Chanyeol sau một hồi "đóng băng" thì đáp lại bằng cái giọng bất cần.
– Sao lại không cần biết? – Nó gặng hỏi.
– Là vì bà không quen sống ở đây. Bà thích sống dưới quê hơn. – Ba chồng nó cười gượng gạo.
– Thế ạ? Nhưng sao không thấy ông về quê thăm bà nhỉ? Hay là mai ông về cùng tụi cháu nhé? – Nó cười tươi.
– Sao cậu nhiều chuyện vậy? Ăn đi chứ. – Chanyeol gắt.
– Baekhyun này... có lẽ bà không muốn gặp ta và có một vài chuyện ta sẽ kể cho cháu sau. – Ông Park buông đũa rồi bước về phòng.
Không khí lại trở nên nặng nề. Pama chồng nó cũng về phòng theo sau. Còn lại mình nó với Chanyeol. Nó là đứa tò mò có sẵn nhưng nó cũng đủ thông minh để hiểu câu hỏi của nó đã đặt không đúng nơi và trúng không đúng người.
– Anh biết chuyện gì phải không?
– Umk. – Chanyeol ngậm ngùi ăn cơm.
– Có thể kể chứ?
– Không.
– Tại sao?
– Nếu cậu là người biết giữ lời hứa, cậu sẽ biết tại sao. – Chanyeol ân cần giải thích.
Nó biết là nó có cách để biết. Nó biết là nếu bảo đó là điều kiện thì nó có thể biết được những chuyện mà sau-này-nó-sẽ-biết. Nhưng nó lại không thể đưa điều kiện ra để đe dọa cậu. Bởi nó biết Chanyeol sẽ chấp nhận kết thúc bản hợp đồng để không phải thực hiện điều kiện đó. Bởi bây giờ không còn điều gì để "đe dọa" khi cánh báo chí đã biết về cuộc hôn nhân này. Và cũng bởi nó biết chính mình không muốn kết thúc bản hợp đồng khi mà nó vẫn còn muốn ở cạnh cậu – người có thể nó đã thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
Byun Baekhyun, tớ yêu cậu - [ChanBaek ver][Longfic/HE]
FanfictionTên gốc: Có một điều em không biết anh yêu em Tác giả: Lâm Băng Di Editor: Hạnh Phạm Pairing: ChanBaek, KrisTao, HunHan,... Thể loại: Hiện đại, HE Độ dài : 50 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng edit: Đang tiến hành NOTE: Bản...