Chương 27

106 5 0
                                    

– Vậy à? Vậy là vi phạm hợp đồng. Vậy là không còn thời hạn ba tháng và vậy là tôi sẽ xa anh, xa nơi này? – Nó hỏi câu hỏi dường như đã tự tìm được câu trả lời cho chính mình.
– Nhưng tôi muốn ký một hợp đồng khác, hợp đồng khuyết điều khoản thứ hai. Có nghĩa là không ai vi phạm hợp đồng. Có nghĩa là vẫn còn thời hạn ba tháng. Và có nghĩa là cậu sẽ ở lại bên tôi, ở lại nơi này, được chứ? – Chanyeol hỏi ý kiến nó nhưng dường như việc làm đó là thừa vì dù câu trả lời của nó là có hay không thì cậu vẫn đã quyết rồi. Một khi đã quyết, thật khó để ngăn cản một người như cậu.
Nó quay sang nhìn Chanyeol ngạc nhiên. Những gì nó vừa nghe liệu có phải là sự thật và nếu là sự thật thì có phải là một trò đùa của Thần số mệnh nữa hay không?
– Umk. Lại một hợp đồng nữa. – Nó đáp trả kèm theo một nụ cười mà có lẽ Chanyeol không nhìn thấy, nụ cười vui sướng nhưng chưa hẳn là mãn nguyện vì trước sau gì một tháng rưỡi nữa sẽ trôi nhanh thôi.
– Ngủ đi, tôi không muốn ngày mai lại bị gọi là nhân viên của sở thú khi chở một con gấu trúc đến trường đâu. – Chanyeol cười xòa và xoa đầu nó. Phát hiện ra hành động của mình thật ngố và lãng xẹt, cậu quay mặt và giả vờ ngủ, còn nó lại cười thầm một mình. Chìm vào giấc ngủ sau một câu nói đùa vu vơ và một cái xoa đầu ngốc xít.
Canteen ở khu vực mệnh danh là "cấm địa" vốn yên ắng giờ lại trở nên rộn ràng với tiếng pha trò và cười đùa vui vẻ của 5 người con trai. Không biết từ bao giờ, nó và Tao luôn gắn liền với hội EXO-K như những người thân vậy.
– Bạn em không xuống à? Tưởng mấy đứa thân nhau lắm. – Xiumin hỏi.
– Bạn em? Ai vậy nè? – Tao giả bộ ngây thơ không biết gì chứ cậu thừa biết "bạn em" ở đây là ai.
– Chen ý. – Xiumin thành thật khai báo.
Ngay lập tức cả nó và Tao đồng thanh "À" một tiếng rồi cùng cười khúc khích làm khiêu khích trí tò mò của những chàng trai.
– Tao, sao bạn lại ngồi ở đây? – Từ đâu lại xuất hiện thêm một gương mặt lạnh lùng đầy tức giận của một chàng trai với vẻ bề ngoài quá đủ để thu hút sự chú ý của phái nữ.
– Kris? Hôm nào mình chẳng ngồi đây? – Tao nhún vai.
– Tao, ôi, em tài thật, lại có chàng bám đuôi mà chàng đó lại là "Hoàng tử bí ẩn" của EXO-M "kiêu hãnh" nữa chứ!!! – Xiumin làm vẻ mỉa mai hơn là khen ngợi. Dù gì thì giữa EXO-K và EXO-M ngoài thù hận thì khó có thể tìm thấy một thứ tình cảm nào khác.
Kris chau mày nhìn Xiumin, cậu lại sực nhớ đến cuộc điện thoại hôm nọ lúc ở trên xe nên lòng thù hận lại tăng lên gấp bội.
– Đi thôi! – Cậu kéo Tao ra phía sau canteen, để lại phía sau bao ánh mắt ngỡ ngàng trừ nó. Nó chỉ khẽ cười.
– Cậu khoan dung thật đấy, để bạn mình bị kéo đi một cách không thương tiếc như thế mà vẫn chịu được sao? – Chanyeol ghé vào tai nó thì thầm.
– Anh cũng có khác gì đâu? Như vậy để anh hiểu rõ suy nghĩ của một người nhìn vào một đứa bị lôi đi xoành xoạch như là một món đồ chơi. – Nó nhún vai, giọng thách thức.
Chanyeol biết nó đang nói móc mình nhưng cậu biết làm gì được khi chính cậu cũng thừa nhận đó là sự thật.
__^^Tại phía sau canteen^^__
– Bạn buông tay mình ra, đau quá! – Tao lên tiếng khi thấy bàn tay Kris ngày càng xiết mạnh hơn.(Yaaaaa đau tay Tao đó Kris -_-)
– Bạn nói đi. – Kris thả tay ra và nhìn thẳng vào mắt Tao.
Cậu xoa xoa cái cổ tay còn đỏ ửng rồi nhìn Kris khó hiểu:
– Nói gì?
– Bạn không có gì để giải thích sao? – Kris dần mất kiên nhẫn.
– Giải thích? – Tao nghĩ ngợi một hồi rồi thẳng thừng đáp – Không!
– Bạn không thấy bạn quá đáng sao? Tại sao lại đi cười nói với tên con trai khác trước mặt mình như vậy? – Kris tỏ vẻ không hài lòng.(Ồ hóa ra bạn Kris đang ghen hố hố :*)
– Bạn thì sao? Chẳng phải trước đây bạn cũng làm thế với người con gái khác trước mặt mình hay sao? Mình chỉ là cười nói còn bạn... – Tao bỏ lửng câu.
– Nhưng đó là khi mình chưa yêu bạn. Còn bây giờ thì mình... mình yêu bạn thật rồi! – Kris đỏ mặt thú nhận. Tao dù rất muốn bật cười ngay lúc đó vì cái vẻ mặt cún con ngoan hiền của Kris. Thật không ngờ Hoàng tử EXO-M vốn oai nghiêm, lạnh lùng là vậy mà cũng có những phút giây như thế này.
– Vậy thì sao? – Tao hờ hững đáp.
– Tao...bạn có biết bạn đang nói gì không? Chẳng phải bạn bảo rằng bạn yêu mình hay sao? – Kris nhíu mày.
– Mình bảo mình đã từng yêu bạn. Là ĐÃ TỪNG YÊU đấy! – Tao nhấn mạnh ba chữ "đã từng yêu".
– Nghĩa là bây giờ bạn không còn yêu mình nữa?
– Không, mình yêu Ngô Diệc Phàm, chỉ là mình không biết bạn có còn là Ngô Diệc Phàm mà mình yêu nữa hay không. Hãy làm mình yêu bạn dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai như cách mà mình đã khiến bạn yêu mình dù là tương lại, hiện tại hay quá khứ. – Tao nháy mắt đầy khó hiểu rồi chạy nhanh vào lớp, để lại Kris đứng ngẩn ngơ một mình. Cậu thấy mình giờ còn ngốc hơn cả Tao. Lúc nào cũng gọi cậu là ngốc nhưng chắc vì yêu Tao nên cậu cũng ngốc nốt. Sao lại chẳng thế nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Yêu dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai sao?
Ở một góc hành lang nào đó, Tao đang khẽ mỉm cười. Nhiều lúc cũng muốn đón nhận cái tình yêu mà chính cậu cũng hằng mong ước lắm chứ nhưng chỉ vì cái gọi là trò chơi tình yêu và cái gọi là sự trả đũa nên tình yêu cá nhân đành lùi xuống vị trí Á quân vậy. Tao dang tay ôm lấy bầu không khí trong lành.
– Xem ra Tao không ngốc như ai đó vẫn nghĩ nhỉ? – Nó bước đến bên cậu bạn, cười sung sướng và một ít giễu cợt.
– Tất nhiên, con người cần phải trưởng thành chứ. Ngốc như trẻ con mãi sao được?
Rồi cả nó và Tao cùng cười, tiếng cười giòn tan, làm gãy vụn những nhánh cây khô vương vãi trên sân trường nhuộm vàng màu nắng.
Thói quen là một chuỗi hành động lặp lại của con người. Con người thực hiện theo thói quen như là một bản năng bắt buộc. Sehun cũng là con người, và cậu đã bắt đầu hình thành những thứ có thể gọi là "thói quen".
Mỗi ngày kiểm tra hộp thư trên một lần phòng trường hợp để sót một bức thư nào đó. Chuông điện thoại reo là nghe ngay, không để người gọi kịp đổi ý và ngắt máy. Rồi cậu còn biết ngoái đầu nhìn lại thật lâu mỗi khi có ai đó gọi tên mình. Biết nhìn những tia nắng mai đùa nghịch và mường tượng về một cậu bé nào đó để rồi lắc đầu xua đuổi. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó chỉ là con người có đủ dũng cảm để đối diện với nguyên nhân đó hay không mà thôi.
– Lâu rồi không thấy cậu bé ấy bám theo cậu. – Suho vỗ vai khi Sehun đang bần thần bên cửa sổ.
– Cậu đang nói Luhan sao? – Sehun cười xòa nhìn bạn.
– Có lẽ vậy. Tên cậu bé là Luhan à? Sao trông giống... – Suho định thốt ra một cái tên nhưng lại ngập ngừng không dám nói.
– Cậu bé là em trai của Lộc Hàm. – Sehun cười buồn.
– Ra thế. Cậu vẫn chưa quên được sao? Đừng tự hành hạ mình nữa. Sự thật là Lộc Hàm đã... – Lại bỏ lửng câu, lúc nào cũng sợ Sehun buồn.
– Tớ biết. Lộc Hàm không thể về bên tớ được nữa. – Sehun quay lưng ngồi xuống chiếc bàn dành riêng cho cậu.
– Đó không phải lỗi của cậu. – Suho phân bua.
– Nếu hôm đó tớ không uống đến say xỉn. Nếu không lầm tưởng cô gái phục vụ là Lộc Hàm thì đã không nhẫn tâm lướt ngang qua cậu ấy một cách tàn nhẫn cùng với cô bồi bàn như vậy. Tớ đâu biết đó là lần cuối cùng, tớ đâu biết đã vô tình làm cậu ấy đau để rồi rời xa tớ bởi bàn tay của tử thần. – Giọng Sehun nghèn nghẹn. Những cảnh tượng hãi hùng của đêm định mệnh đó lại hiện về khi cậu đang ở trong trạng thái say xỉn và nhìn thấy cái đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Các bác sỹ bước ra với câu nói quá quen thuộc: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi!"
– Không Sehun, nghe tớ nói. Là tại tớ. Nếu hôm đó tớ không gọi cậu ấy tới vì thấy cậu say thì cậu ấy đã không đến đó làm gì. Nếu cậu ấy không đến có lẽ sẽ không phải nhìn thấy và nghe thấy những gì cậu nói với người-bị-tưởng-là-Lộc-Hàm. Nếu tớ kịp giải thích và kéo cậu ấy lại, không để cậu ấy chạy đi trong tâm trạng như vậy thì chiếc xe đó đã không có cơ hội đâm vào Lộc Hàm. – Suho giải thích.
– Hai người làm gì vậy hả? Đổ lỗi cho nhau là tốt sao? Vui lắm sao? Vậy thì cứ nói tiếp đi, tại người này người kia. Cho dù các cậu có nhận lỗi hết về mình thì Lộc Hàm sẽ sống lại sao? – Chanyeol đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nghe hết câu chuyện từ nãy giờ.
– Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Hãy sống vì hiện tại và tương lai. – Xiumin ra dáng một nhà triết học rồi bỗng nghiêm giọng – Giải tán, ai về bàn nấy nào. Chẳng phải trước giờ chúng ta đã sống rất vui vẻ hay sao? Chiều nay phải làm một trận để lấy lại tinh thần anh em nào.
– Trận gì? – Sehun nhíu mày khó hiểu.
– Ý, nói nhầm, ở đây toàn người có gia đình cả, vậy mà lại định rủ mấy người này qua đêm ở ngoài. Vợ mấy người đến tìm ta đây không có gì để trả. – Xiumin chêm vào một câu châm chọc nhưng hậu quả là nhận nguyên ba cuốn sách phang vào đầu. Tội nghiệp ghê! Có lòng tốt muốn khuấy đọng không khí mà.(hố hố :v)
– Baekhyun, bạn có người gặp đấy! – Nhỏ lớp trưởng chạy đến bàn nó thông báo.
Lạ nhỉ? Ai lại muốn gặp nó cơ chứ? Chắc lại là cái tên chồng hắc ám. Nó bước ra phía ngoài hành lang vắng ngắt.
– Bạn đến rồi à? – Kyungsoo bước lại gần nó. Vẻ mặt phờ phạc, hai hố mắt sâu hơn và trũng xuống, có lẽ cậu đã khóc rất nhiều.
– Có chuyện gì sao? Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện... – Nó chưa kịp nói hết câu thì Kyungsoo đã cắt ngang.
– Có đấy! Bạn sướng nhỉ? Được sống chung nhà, được làm vợ hợp pháp trên giấy tờ của Chanyeol. Bạn làm vậy thì được cái gì? Tiền à? Tôi sẽ cho bạn tiền chỉ cần bạn buông tha và tự động rời khỏi Chanyeol. – Mắt Kyungsoo long lên, chưa bao giờ, nó thấy cậu ấy đáng sợ như vậy.
Tiền ư? Nếu cần tiền thì việc gì nó phải ký cái hợp đồng quái quỷ đó. Nếu cần thì thì nó cứ làm vợ cả đời của cậu chứ có cần phải chỉ là ba tháng thôi không?
– Bạn xem thường người khác quá rồi đấy! Tôi biết bạn giàu nhưng điều đó không có nghĩa là bạn được quyền chà đạp danh dự và lòng tự trọng của người khác như vậy. Xin bạn cẩn trọng với lời nói của mình. – Nó nhếch mép rồi bước thẳng về lớp.
– ĐỨNG LẠI! – Kyungsoo hét lên ra lệnh.
Nó vẫn cứ đi.
– TÔI BẢO BẠN ĐỨNG LẠI! – Kyungsoo lặp lại câu lệnh.
– Nếu bạn bảo tôi hãy rời xa Chanyeol thì tôi muốn nói với bạn rằng tôi đã thuộc lòng câu nói đó của bạn lắm rồi và hình như tôi nhớ mình cũng đã trả lời bạn rồi đúng không? – Nó hạ giọng rồi bước thẳng về lớp, mặc ánh mắt hình viên đạn đầy đau khổ của Kyungsoo cứ chĩa vào nó.
Đứng lại một mình trên dãy hành lang vắng, Kyungsoo cảm thấy tim mình như vỡ ra thành nghìn mãnh. Làm sao một thằng bé như nó mà lại dám nói cậu như vậy. Cậu là một người danh giá, không cho phép ai được lên mặt dạy đời mình trừ anh trai và người yêu. Vậy mà nó lại dám giáo huấn cậu sao? Nó là gì cơ chứ? Trong mắt cậu, nó chẳng là gì cả.
Cầm điện thoại trong tay, Kyungsoo đưa ánh mắt căm phẫn nhìn theo dáng nó đang rẽ vào lớp.
– "Alo. Kyungsoo có chuyện gì vậy?" – giọng Kai ở đầu dây bên kia.
-........
– "Nói gì đi chứ? Anh biết em đang nghe máy mà!" – Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Anh hai... Tại sao lại vậy hả anh? – Kyungsoo khóc nấc lên làm Kai hoảng hốt.
– "Có chuyện gì, kể anh nghe!"
– *(&^#%^$@% – Kyungsoo kể trong làn nước mắt – Một thằng nhóc như nó mà dám nói em trai anh như vậy. Anh có biết em đau lắm không? Chanyeol... cậu ấy đã chọn nó, không phải em. Anh à, anh có thể giúp em cho nó một bài học giống như lần trước được không? – Kyungsoo chuyển giọng.
– "........" – Đầu dây bên kia im lặng.
– Anh hai. Anh có nghe em nói gì không đấy?
– "Anh đang nghe nhưng Kyungsoo này, em có thể động vào bất kỳ ai miễn sao không phải là thằng nhóc đó." – Nói rồi Kai gập máy mà có cầm tiếp cũng chẳng biết phải nói gì.
Kyungsoo sững sốt sau lời nói của anh trai. Phải, anh trai cậu cũng đã chọn nó, không chọn cậu!!! Thù hận, đôi mắt một cậu con trai 17 tuổi tràn đầy thù hận, cậu căm ghét một người đã cướp đi của đời cậu hai người con trai quan trọng nhất và bằng mọi giá, nó sẽ phải trả giá.
Ở một căn phòng lớn, một chàng trai tựa lưng vào thành ghế, theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Có thể đối với Kai trước đây, em trai là quan trọng nhất. Cậu quyết không để cho ai làm tổn thương em trai mình và người đã lỡ làm em cậu đau thì cũng gián tiếp châm ngòi chiến tranh với cậu. Nhưng với Kai của hiện tại, một nửa trái tim dường như đã bị san sẻ cho ai đó, ai đó đang làm em trai cậu đau. Nếu đặt lên bàn cân, cậu không thể nào biết được người nào "nặng ký" hơn trong lòng cậu. Nằm ở giữa hai người con trai, thật khổ! Phải, Chanyeol chọn nó, không chọn Kyungsoo và nó, nó cũng chọn Chanyeol, không hề chọn cậu!!!
Nó lê thân thể mệt nhoài vào nhà. Một ngày không đâu vào đâu với một chuyện cũng chẳng đâu vào đâu.
Điện thoại reo, nó mới biết mình đã quên mất một điều quan trọng. Chưa kịp thay quần áo, nó phóng ngay ra ngoài.
– Tao, mình không đến muộn chứ? – Nó thở dốc.
– Muộn 5 phút nhưng không sao, đi thôi! – Tao kéo tay nó dẫn đi.
Hai cái bóng đổ dài trên vỉa hè. Mồ hôi chảy quanh khuôn mặt.
– Sao tìm hoài không thấy? – Nó lau mồ hôi, nhăn mặt vì nắng.
– Không biết nữa, mệt chết mất! – Tao thở hổn hển rồi bất chợt reo lên. – Ah, hình như là đây này. – Cậu bạn chỉ vào một căn nhà hai tầng với nước vôi màu xanh dương.
– Có chắc là nhà này không? – Nó nghi ngờ.
– Chắc mà! – Tao gật đầu rồi tiến lại nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ chừng 30 đến 35 tuổi. Bà có chất giọng cao, thanh tựa như tiếng suối nơi vách đá chứ không ấm và trầm như những người phụ nữ ở độ tuổi này.
– Các cháu tìm ai?
– Chúng cháu là bạn của Chen, bạn ý có nhà không ạ? – Nó nhanh nhảu hỏi và nhìn vào bên trong.
– Bạn? – Người phụ nữ nọ nhíu mày. Dường như chưa một lần nào bà thấy con trai mình có bạn.
– Vâng ạ, bạn ý đâu hả bác? – Tao cười tươi.
– Hai cháu vào nhà đi, nó cũng sắp về rồi! Ta là mẹ của nó. – Người phụ nữ cười.
– Cháu cảm ơn bác ạ! – Cả hai đồng thanh.
Nó và Tao theo chân người phụ nữ. Gia đình này cũng thuộc dạng khá giả nhưng lại có nét gì đó rất giả tạo. Nó lặng lẽ nhìn xung quanh, không hề có một bức ảnh gia đình nào mà đáng lẽ ra phải treo trong nhà chứ.
Phòng của thằng nhóc là một căn phòng với gam màu lạnh làm chủ đạo. Căn phòng không được trang trí gì đặc biệt nếu không gọi là quá sơ sài.
– Đây là phòng của Chen, hai đứa vào ngồi đợi bạn nghen! – Người phụ nữ nhẹ nhàng.
– Vâng ạ! – Cả hai dạ ran.
Cảm giác hơi lạnh cứ mơn man trên làn da nó, nó khều Tao, hỏi khẽ:
– Thấy sao?
– Đây không phải là gia đình, chỉ đơn giản là nhà mà thôi. – Tao nhìn quanh.
Cánh cửa phòng bật mở. Thằng nhóc bước vào, nét ngạc nhiên thấy rõ trên khuôn mặt đó. Nó khẽ cười:
– Tụi mình đến thăm nhà bạn nè, bạn vui chứ?
– Sẽ vui hơn nếu mấy bạn không đến đây. – Thằng nhóc nói đầy khó chịu.
Nó sững người, định ôm thằng nhóc một cái nhưng sao tay không còn đủ can đảm để thực hiện nữa, nó không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tự ý ôm bạn mình.
– Nhà Chen đẹp thật! – Tao vẫn không thôi nhìn quanh.
– Umk, đẹp, vẻ đẹp bên ngoài. – Thằng nhóc cười trừ.
Cả nó và Tao đều hiểu cậu bạn không muốn nhắc đến quá nhiều về chuyện của mình nên cả hai đều cố lảng tránh khiến cuộc nói chuyện giữa ba đứa ngày càng bị gò bó, căng thẳng.
– Các bạn đến đây làm gì? – Mặc dù biết là các bạn mình có lòng tốt nhưng không hiểu sao thằng nhóc luôn cảm thấy khó chịu khi nhận cái lòng tốt đó.
– Tụi mình... chỉ là... – Tao ấp úng giải thích.
– Có vẻ bạn không thích bọn mình đến đây nhưng biết làm sao được nhỉ? Từ nay sẽ phải ghé nơi này thường xuyên thôi. Hì, bọn mình về đây, Chen nhớ phải mở cửa khi lần sau tụi này đến nhé, sẽ không lâu đâu! – Nó nháy mắt tinh nghịch rồi kéo Tao ra cửa. Nó cảm thấy cuộc nói chuyện nếu tiếp tục cũng chỉ làm sứt mẻ tình bạn mà cố lắm nó mới xây dựng được mà thôi!
Thằng nhóc gục mặt xuống bàn. Không khóc nhưng mà cảm thấy có lỗi vô cùng. Nó cũng biết là Baekhyun và Tao chỉ muốn những điều tốt cho nó, nhiều lúc cũng muốn nhận nhưng có lẽ nó cần phải bình tĩnh, cần có thời gian để chấp nhận cuộc sống theo hướng "mở" này.

Byun Baekhyun, tớ yêu cậu - [ChanBaek ver][Longfic/HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ