Chương 05

181 11 0
                                    

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, nó đã nhận ra rằng nó đang ngủ trong căn phòng của mình. Rồi dần dần những kí ức hôm qua tái hiện trong đầu nó. Bị đánh, bị ngã và cuối cùng là ngủ trên lưng một ai đó....
Vén chăn và bước xuống giường, nó phát hiện ra một dải băng trắng hiện hữu trên cổ chân xinh xinh của mình. Nó khẽ cười, một nụ cười biết ơn....
"Kittttt" Chanyeol dừng xe....đáp lại trước mặt nó. Hết nhìn chiếc xe mới toanh, nó lại quay sang nhìn Chanyeol như thể đang nhìn một vật ngoài hành tinh vậy.
– Không lên xe còn đứng đó làm gì? – Chanyeol lên tiếng thúc giục.
– Lên....lên gì cơ? – Nó ngu ngơ.
– Xe. – Chanyeol đáp ngắn gọn.
– Xe nào?
– Ơ hay? Mắt cậu có vấn đề hả? Có lên không hay định đi học bằng chân hả? – Chanyeol cáu bẳn.
– Ờ! – Nó leo lên xe mà trong đầu cứ hiện lên hàng nghìn dấu chấm hỏi.
– Này, xe này....tôi tưởng anh không bao giờ biết đến hai tiếng "xe đạp" cơ chứ? – Nó níu áo Chanyeol, hỏi.
– Coi thường vừa thôi! – Chanyeol giận dỗi.
– Xe anh đâu?
– Bị cướp rồi! – Chanyeol nhăn mặt khi nhắc đến vụ chiếc xe.
– TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hét toáng lên làm mấy người đi đường quay lại nhìn hai đứa nó.
– Cậu điên hả? Hét gì om sòm vậy? – Chanyeol mắng.
– Có anh điên thì có, mất xe không lo đi tìm mà còn đứng đó chơi hả? – Nó "phản công"
– Ai đang chở cậu vậy mà cậu nói hả? – Chanyeol quay lại.
– Thì ít nhất cũng phải báo công an chứ? – Nó gân cổ cãi.
– Báo làm gì?
– Thì bắt tên lấy xe anh, tống hắn vào ngục chứ gì?
– Hừ! – Cậu lắc đầu rồi lặng lẽ đạp xe.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng trường, hàng ngàn cái điện thoại được rút ra và hoạt động với hết công suất. Bức ảnh có một không hai ra đời mang tên "Hot boy đi xe đạp"
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng xuất hiện trước ổng trường. Nó há hốc mồm vì đó là...xe của Chanyeol. Từ trên xe, một người con trai bước xuống, là Sehun.
– Trả xe cho cậu nè! – Sehun chìa khóa xe trước mặt Chanyeol và nó.
– Sao? Có muốn báo công an nữa không? – Chanyeol quay sang nó, khẽ cười.
Nó ôm cục tức, vùng vằng bỏ đi.
– Bạn sao vậy Baekhyun? Không khỏe hả? – Tao đến bên nó.
– Ừa! Mình sắp chết vì cái gã đó rồi! – Nó xả hận lên cái cặp.
– Gã nào? – Tao tò mò.
– Cái gã ma không ra ma, người không ra người. – Nó lầm bầm trước sự ngạc nhiên của Tao.
Ra về, nó nhận được một tin nhắn từ Chanyeol:
"Cậu tự đạp xe về nhé! Tôi có việc nên đi đây!"
Nó phát hoảng khi đọc xong tin nhắn "quỷ thần", chạy ngay đến chỗ nhà xe của EXO-K (Hai nhóm EXO-K và EXO-M có nhà xe riêng)
– Có thấy Chanyeol đâu không? – Nó thở hổn hển, khẽ hỏi tên con trai đang đứng quay lưng lại với nó.
– Ủa Baekhyun! – Là Suho – Chanyeol về rồi mà. Có chuyện gì không?
– Không có gì! – Nó nói rồi lững thững bước đi, vừa đi vừa nguyền rủa Chanyeol.
– Híc híc, Chanyeol, anh đâu rồi? Tôi không biết đi xe đạp mà, híc, trời ơi! – Nó hét lên bên cạnh chiếc xe đạp.
Nó nhìn con đường phía trước đầy rẫy những chông gai, rồi cúi xuống...vuốt ve chiếc xe đạp, thì thầm:
– Cưng ở lại đây mà đợi cậu chủ của cưng đến rước về nhá!
Và nó đi, một mình.....
Nó đã vòng qua bao nhiêu ngóc ngách cũng không tài nào tìm được đường về nhà. Mới chuyển đến đây chưa đầy một tuần với lại ngày nào đi học cũng được đưa đi đón về, nó đẫu có ngờ rằng có một ngày như hôm nay để mà... tập nhớ đường về nhà cơ chứ. Tức quá, nó lao vào quán điện tử gần đó, đến khi trời nhá nhem tối mới chịu chui ra.
– Chết con rồi! Trời sáng còn tìm không ra nhà huống chi trời tối! – Nó than trời kêu đất nhưng chỉ có mấy người qua đường nghe được tiếng nó thôi à!
Ngồi bệt xuống vỉa hè, nó đưa tay đấm đấm đôi chân đã mỏi nhừ, miệng lầm bầm nguyền rủa ai đó.
Chợt nó nhìn thấy một con mèo đang lao ra đường, nơi có một chiếc xe đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.
– "Kétttttt".... "Ahhhhh" ...... "Rầmmmm"......
Nó ôm chặt lấy con mèo nhỏ trong tay. Cũng may là xe thắng phanh kịp, nhưng chân nó đau đau.
– Cậu không sao chứ? – Một giọng nói vang lên cùng lúc, một chàng trai bước ra khỏi chiếc xe lúc nãy.
– Anh thử là tôi xem anh có sao không? – Nó ngước mặt lên và há hốc mồm.
– Anh.... anh là người đã đánh tôi hả?
– Cậu....thằng bé hỗn xược đó sao? – Hắn ta nhếch mép – Không định tránh ra sao? Muốn ăn vạ tôi hả?
– Xí! Ai thèm! – Nó nói rồi ôm con mèo đứng dậy.
"Rắccc" Chân nó đau nhói. Nó chịu, không thể đứng dậy nổi, khụy xuống.
– Nè, cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? – Hắn ta chạy lại đỡ nó.
– Người cần đến bệnh viện là anh đó. – Nó nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Cậu đúng là ngang ngược mà! Lên xe, tôi chở cậu về nhà. – Hắn nói rồi kéo tay nó đi.
– Này, tôi đã nói đồng ý đâu? – Nó dùng dằng.
– Đi với tôi là phúc năm đời của cậu rồi đấy!
– Có mà họa mười đời của tôi thì có. Thả ra! – Nó giựt tay rồi bước đi... cà nhắc.
Được một đoạn, nó bắt đầu quan sát xung quanh, toàn một màu đen, mà nó lại ghét bóng tối. Nó ghét cay ghét đắng màn đêm. Với lại chân nó.... Nghĩ đi, nghĩ lại, nó vẫn thấy rằng "quay đầu là bờ".
– Chở tôi về nhà đi. – Nó leo lên xe hắn ta.
Không nói gì, chỉ cười nửa miệng rồi lái xe đi.
– Nhà cậu ở đâu? – Hắn hỏi.
– Không biết! – Nó thẳng thắn.
– Vậy chứ giờ cậu đi đâu?
– Về nhà!
– Nhưng tôi không biết nhà cậu ở đâu! – Hắn nói lớn, cố khẳng định.
– Thì tôi cũng đâu có biết.
– Nhà mình mà cũng không biết. Cậu chui ở đâu ra vậy? – Hắn lại tiếp tục lái xe.
– Chui ở bụng mẹ tôi ra chứ đâu! – Nó nói, giọng mỉa mai.
– Thế ba mẹ cậu ở đâu? – Hắn hỏi và không hề để ý đến thái độ của nó.
– Tôi cũng muốn biết ba mẹ tôi ở đâu lắm chứ! Ba mẹ tôi....mất rồi! – Giọng nó nhỏ dần.
– Tôi...tôi xin lỗi! – Hắn cuống quýt.
– Không sao! Quen rồi nên sẽ không đau nữa.... – Nó ngủ thiếp đi sau câu nói đó. Nó quen rồi, quen đến việc người ta nhắc đến ba mẹ nó, trái tim nó chai sạn nhiều vì chuyện này nên giờ đây cứ như là mất hết cảm giác đau vậy. Nếu có ai hỏi nó đau là gì, nó chịu thôi, từ lâu từ "đau" đã khuất bóng khỏi từ điển cảm xúc của nó... Nó, một cậu bé không biết đau.....
– Xuống xe đi, đến nhà rồi! – Hắn lên tiếng.
– Đây... – Nó chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt.
– Là nhà tôi – Hắn ta ngắt lời nó.
Dù sao cũng hết nơi để đi rồi, có một chỗ để nghỉ chân cũng tốt thôi mà! Nó bước vào nhà, rất nhanh chóng, nó đã yên vị trên chiếc giường ở một căn phòng ở gác 2.
– Này, đây là phòng tôi mà! – Hắn ta bước đến cạnh nó.
– Anh sang phòng khác, chưa nghe câu "khách hàng là thượng đế" hả? – Nó thì thầm.
– Cậu nên nhớ cậu đang ở trong nhà của tôi và xin trân trọng nhắc lại đây là phòng của tôi.... này, có nghe tôi nói gì không vậy? Này, thằng nhóc kia! – Hắn chạy đến lay lay thằng nhóc và phát hiện ra nó đã chìm đắm trong giấc ngủ tự bao giờ. Hắn lắc đầu rồi lặng lẽ bước về phòng.
– Xem như hôm nay tôi ăn chay niệm phật một đêm vậy! Haizzz!
Buổi sáng luôn làm cho người ta tràn đầy năng lượng và sáng hôm nay cũng làm cho chân nó đỡ đau hơn. Chủ nhà vẫn còn chưa dậy, điều đó có nghĩa là bây giờ nó là "chủ tạm thời" của ngôi nhà này.
Hắn ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang. Một đêm như vậy quá đủ mệt đối với hắn.
– Anh dậy rồi à? – Nó nói vọng ra từ căn bếp.
– Ai cho cậu vào nhà tôi? – Hắn hoảng hốt khi có sự xuất hiện của người lạ.
– Anh không cho thì tôi tự vào đây chắc!
Hắn à một tiếng, như thể đã quên béng mất vụ tối qua đâm phải nó và chở nó về trú ngụ ở nhà này. Bước vào bếp bởi một mùi hương, hắn mỉa mai:
– Cậu mua ở đâu về vậy?
– Tự nấu chứ mua ở đâu được, tôi có biết đường đâu! – Nó nhún vai rồi lại chúi mắt vào nồi canh đang nấu dở.
– Hừ! – Quay lưng đi sau khi để lại một cái lắc đầu khó hiểu.
Canh chín, nó dọn bàn và lễ phép mời hắn (có là chồng nó thì cũng không được mời tử tế vậy đâu):
– Anh lại ăn đi!
– Có ăn được không? Có độc không vậy? – Hắn trêu.
– Sợ thì đừng ăn nữa. Càng tốt, tôi ăn một mình. – Nói rồi, nó nhanh nhẩu xúc cơm và ăn.
Một chén... hai chén..... Nó đã ăn hết hai chén cơm còn hắn thì vẫn ngồi. Một lát sau, hình như sức cuốn hút của thức ăn luôn làm cho người ta bị "cuốn theo chiều gió", hắn xông lại bàn ăn và ngồi ăn ngon lành.
– Nè, có độc đó! – Nó nhìn hắn, giễu cợt.
– Kệ! Có độc thật thì cậu cũng phải bỏ tiền túi mà đưa tôi đến bệnh viện thôi!
Nó cười rồi lại ...tiếp tục ăn.
– Này, cậu gọi điện cho người nhà đi! Không chừng họ lo cho cậu lắm đó! – Hắn nhắc.
– Ờ! – Nó nói rồi đút tay vào túi tìm điện thoại. Loay hoay một hồi, chẳng thấy cái điện thoại đâu cả.
– Chết rồi! Chắc tại lúc tối anh đâm tôi nên mất tiêu cái điện thoại rồi! – Nó ỉu xìu.
– Sao lại tại tôi? Tại cậu lanh chanh chạy ra chứ bộ – Hắn giãy nảy.
– Chứ không phải anh suýt đâm con mèo nhỏ à? – Nó chun mũi.
– Thôi thôi! Cậu cầm điện thoại tôi mà gọi. – Hắn rút điện thoại ra, chìa trước mặt nó.
Cầm cái điện thoại của hắn trên tay, nó cảm thấy lúng túng.
– 1...2....5....2...6....2...4....5.... – Nó lầm bầm.
– Cậu làm cái gì vậy? – Hắn hỏi.
– Tôi không nhớ số. – Mặt méo xẹo.
– Trời ơi, hay tại tối qua tôi tông cậu nên đầu cậu mất hết chất xám rồi? Thôi, đi với tôi. – Hắn kéo tay nó đi.
Tại shop hàng ở cửa hàng lớn nhất thành phố.
– Dẫn tôi đến đây làm gì? – Nó kéo áo hắn.
– Đền điện thoại cho cậu! – Hắn quay lại nói với chị bán hàng – Chị lấy cho em cái này.
Sau khi thanh toán xong, hai đứa nó cùng "bay" vào một nhà hàng nhỏ.
– Tôi lưu số của tôi vào máy mới của cậu rồi! – Hắn thông báo.
– Lưu vào làm gì? – Nó ngạc nhiên nhưng hắn còn ngạc nhiên hơn cả nó.
– Bộ cậu không muốn liên lạc với tôi hả? – Hắn tò mò.
– Xời! Anh cũng muốn ám tôi y như cái tên hắc ám ấy hả? – Nó nghĩ đến Chanyeol.
– Tên hắc ám nào?
– Thôi, anh không cần biết! – Nó phẩy tay rồi lôi điện thoại ra nghịch.
– Tên anh là Kai hả? – Nó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hắn đang uống nước và suýt nữa thì "trả lại nước cho không khí" luôn sau câu nói của nó.
– Cậu.... đừng nói là cậu không biết tên tôi đấy nhé? – Hắn vẫn còn ngạc nhiên.
– Yên tâm, tôi không nói đâu, anh nói rồi mà! Hì! – Nó cười trừ.
– Cậu có biết hội EXO-M không? – Kai hỏi, giọng tuyệt vọng.
– Hình như không, à mà hình như biết. – Nó chống cằm suy nghĩ.
– Cậu là người đến từ sao hỏa hả? Sao cái gì cũng không biết hết vậy?
– Tại sao lại phải biết? – Nó ngây ngô hỏi.
– Tại...tại.... học sinh SM ai chẳng biết. – Kai cố tìm cớ.
– Vậy hả? Vậy thì giờ tôi biết rồi này. – Lại cười.
Điện thoại Kai rung lên.
– Alo – Kai.
– "Anh hả? Em Kyungsoo đây! Anh ghé qua nhà Chanyeol chở em về được không? Giờ này khó bắt xe quá."
– Sao hắn không đưa em về?
– "Anh ấy bị sao ý, cáu bắn cả ngày à! Không biết có còn giận em không nữa. Thôi, anh qua nhanh đi nha!"
– Umk!
Kai ái ngại nhìn nó rồi bảo nó lên xe. Đến lúc này, nó mới nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, ánh mắt họ nhìn nó giống y như lúc nó đi cùng Chanyeol.
– Đưa tôi đi đâu đây? – Nó hỏi.
– Đến sở cảnh sát. – Kai đùa.
– Làm gì? – Nó hốt hoảng.
– Xem có ai thông báo tìm trẻ lạc hay không.
– Này, tôi không đùa đâu á. Cho tôi xuống xe đi. – Nó ra lệnh.
– Cậu có biết đường đâu mà xuống. Ngồi yên đó, tôi ghé qua đây một lát rồi sẽ đưa cậu về. – Kai can.
– Về đâu?
– Thiên Đàng hay Địa ngục, cậu chọn đi! – Hắn cười.
Cứ thế, bọn nó cãi nhau hoài rồi cũng đến được nơi cần đến. Chiếc xe dừng lại, nó cứ như người chết đuối bắt được phao, mừng rỡ:
– Đây là nhà tôi nè! Sao anh biết nhà tôi hay vậy? – Ngay lập tức, nó nhảy phóc xuống xe.
Trước cổng nhà, có một đôi đang đứng đó. Là Chanyeol và Kyungsoo.
Vừa thấy nó bước xuống từ chiếc xe, Chanyeol đã vội chạy đến, quát:

Byun Baekhyun, tớ yêu cậu - [ChanBaek ver][Longfic/HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ