Chương 35+36

3.7K 169 23
                                    

| 35 |

Đồng chí Trang Nghiêm là loại người vô thần, ngoại trừ cha mình thì không sợ một ai.

Mở cửa "xe tang" màu đen, lôi Tiểu Câu đã sớm "qua đời" đi tới một khu chung cư ở trung tâm thành phố.

Vào phòng, Tiểu Câu nhìn một lượt nội thất, bày trí đúng là đơn giản, ngoài giường và một số vật dụng thì không còn gì khác, cảm giác có phần trống trải, nhất là khi bụng Tiểu Câu kêu lên, giống như dư âm còn văng vẳng trong phòng.

Xem ra Trang Nghiêm tạm thời sẽ không để cậu đi. Tiểu Câu cũng không thừa lời, trực tiếp cởi quần áo nằm xuống giường duỗi người.

Mấy năm này đã giúp cậu học được một luật thép : Đừng đấu với đại gia!

Trang Nghiêm vào nhà bếp, đem xoong nồi bát đũa ra khua khoắng một hồi. Xem ra Trang thiếu gia đi Anh một chuyến đã luyện được công phu nấu nướng không tồi.

Một lát sau, người đi ra, trong tay bưng một cái chén đưa cho Tiểu Câu.

Tiểu Câu nhấc người khỏi giường, lười biếng tiếp nhận chén, tay đột nhiên ngưng giữa không trung.

Trong chén là ba hột chè trứng gà, hình rất tròn, trong trắng lộ vàng. Độ lửa khống chế tốt, cắn một miếng nhất định nước trứng sẽ bắn ra.

Nhất thời lại nhớ tới buổi chiều dịu dàng hôm đó, ánh mặt trời rơi nghiêng trên mặt đất, chính mình làm nũng nằm trên giường bệnh, nghe người kia nhẹ giọng dỗ dành, một miếng lại một miếng ăn chè trứng gà.

Cảnh còn người mất, thì ra chính là chuyện như vậy.

Lại xúc động muốn trào nước mắt đã sớm khô cạn. Tay không ngừng run rẩy, "Cạch" một tiếng, chén bị quẳng xuống đất.

Tiểu Câu đỏ mắt la hét : "Chỉ có đồ ngốc mới ăn thứ này!"

Trang Nghiêm trừng mắt nhìn cậu, tay mấy lần nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn cúi người nhặt mảnh vỡ tung tóe trên đất.

Tiểu Câu xoay người nằm xuống, chôn mặt vào gối, không tiếng động nghẹn ngào. Trong nội tâm lớn tiếng tự mắng chửi : Con mẹ nó mày lại bắt đầu bị coi thường! Sao lại không nhịn xuống! Sao lại không nhịn xuống!

Phần đệm sau lưng lún xuống, một đôi tay siết chặt lấy thân mình.

"Năm đó, anh đánh chết người, ba anh đánh anh gần chết. Anh biết rõ lần này mình gây ra họa lớn ...... Nhưng nếu lại có lần nữa, anh vẫn sẽ đánh chết thằng chó đó! Nhìn thấy em lúc đó, anh không tỉnh táo nổi!"

Gối đầu chặn hết miệng mũi, Tiểu Câu hy vọng mình không có thể không hít thở.

"Khi biết chị em nhận tội thay mình, anh chỉ hận không thể lập tức vọt tới cục cảnh sát. Sau đó, rốt cục có thể miễn cưỡng đứng lên đi tìm em, nhưng em lại để anh thấy cái gì!"

Có thể thấy cái gì? Đúng rồi, lúc ấy mẹ Trang Nghiêm khóc lóc, vừa đấm vừa xoa yêu cầu mình cùng Trang Nghiêm nhất đao lưỡng đoạn.

Thực ra còn cần bà ấy nói sao! Cho dù có cứu được chị cậu, cậu cũng không thể cùng một chỗ với Trang Nghiêm.

Trang Nghiêm là một giấc mộng đẹp của chị cậu, là niềm an ủi nho nhỏ giữa cuộc sống kham khổ cơ cực. Mà chính cậu lại bắt chị mình tỉnh mộng, cảm giác tội lỗi mãnh liệt cũng làm cậu tỉnh mộng.

CÂU DẪN NGƯƠI KHÔNG THƯƠNG LƯỢNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ